XtGem Forum catalog
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327864

Bình chọn: 7.5.00/10/786 lượt.

ói thế nhưng trong lòng đã tự nhủ rằng đây là lần cuối cùng bước chân vào sân này. Ta đã không thuộc về nơi này, trở lại chỉ khiến cho các nàng không thoải mái mà thôi.

Sau khi trở về phòng tuy rằng không muốn suy nghĩ nữa, nhưng vẫn luôn mơ hồ không yên, suy nghĩ một lúc, quyết định đi tìm Vương Hỉ. Vừa tới bên ngoài phòng hắn, nghe được bên trong loáng thoáng có tiếng khóc. Lắng nghe một hồi, vội vàng gõ cửa. Tiếng khóc tức thì tắt hẳn, sau một lúc lâu Vương Hỉ mới mở cửa.

Ta hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"

Vương Hỉ liền cười nói: "Tỷ tỷ sợ là nghe lầm, không có ai khóc cả." Ta gật đầu, đẩy hắn ra bước vào phòng. Trong phòng ở trên bàn có bày mấy đĩa trái cây cùng điểm tâm, mặc dù không nhìn thấy bát hương,nhưng mùi hương vẫn còn phảng phất.

Ta tỉ mỉ quan sát đồ cúng trên bàn, hỏi: "Ngươi đang cúng ai thế?"

Vương Hỉ nói: "Có ai đâu, chỉ là tuỳ ý bày mấy đĩa trái cây bánh ngọt ra mà thôi."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn không nói. Hắn cúi đầu nhìn đất, nói: "Là cúng người ấy, hôm nay là ngày giỗ của người ấy."

Nước mắt Vương Hỉ chầm chậm rơi xuống. Ta nhìn hắn không ngừng rơi lệ, chút hi vọng còn sót lại trong đầu cũng tan theo, chỉ còn bi thương dâng đầy trong lòng, nước mắt cũng theo nhau rơi xuống. Ta tựa vào bàn khóc hồi lâu, cố nén bi thương, nói: "Đem bát hương bày ra đây đi! Cho ta được thắp hương cho Am đạt một lần !"

Vương Hỉ cầm một lư hương bằng cỡ nắm tay đi ra. Ta vừa thấy bát hương này, nước mắt vừa mới cố gắng kìm nén lại lăn xuống. Vương Hỉ khóc ròng nói: "Đều là ta không phải, sư phó ngày xưa đối xử với ta như con ruột của người, vậy mà ta ngay cả ngày giỗ của sư phó cũng không dám công khai cúng giỗ, đến bát hương cũng không dám dùng. Chỉ có thể dùng thứ ngày thường đuổi muỗi thay thế."

Ta vừa khóc vừa châm hương, vái ba cái trước bàn, lại tiếp tục khóc một hồi. Vương Hỉ quỳ một bên cũng chỉ biết rơi lệ.

Ta hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Hỉ cúi đầu gạt lệ, không nói một lời. Ta nói: "Chuyện đã tới hôm nay, còn có cái gì mà phải giấu diếm nữa? Mười ba tuổi ta đã vào cung, sinh hoạt bên người Lý am đạt, Am đạt luôn đối xử tốt với ta, đến lúc cuối cũng vẫn còn tìm cách để ta có thể quay lại bên thánh tổ gia. Vậy mà ta cái gì cũng không biết, ngươi làm như thế ta có thể thấy thanh thản hay sao?"

Vương Hỉ lẳng lặng ngẩn người, đột nhiên hạ quyết tâm, gạt nước mắt, bước tới mở cửa nhìn ra ngoài thăm dò một chút, rồi trở lại bên cạnh ta, cúi đầu nói vào tai ta: "Sư phó mất vào ngày này năm ngoái."

Ta nói: "Đó là chuyện lúc Ung Chính tháng một năm đầu,ứơc chừng cách thánh tổ gia băng hà mới hơn một tháng. Ta nghe Ngọc Đàn nói, am đạt được xuất cung dưỡng lão, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì sau khi xuất cung?"

Nước mắt Vương Hỉ lại rơi, ghìm giọng khẽ nói: "Tất cả mọi người cho là sư phó đã xuất cung dưỡng lão, thực tế sư phó đã sớm uống thuốc độc tự vận, xác chết đã đem đi hoả thiêu rồi." Thoáng chốc ở trong đầu như nghe thấy một tiếng nổ lớn, trống rỗng, chỉ có con tim đang đập mạnh, sau một lúc lâu,mới run run hỏi: "Tại sao?" Vương Hỉ cúi đầu rơi lệ, không nói tiếp..

Cơ thể chậm rãi trượt xuống đất, nước mắt như những hạt châu không ngừng lăn xuống, trong lòng lạnh băng. Tại sao? Còn có thể là tại sao đây? Lý Đức Toàn đi theo Khang Hi bên người đã mấy chục năm, trên đời này còn có ai biết được tâm tư Khang Hi rõ hơn ông ta. Cuộc nói chuyện lúc trước khi Khang Hi rời đi và Tứ A Ca ngày đó, ông ta cũng có mặt. Ông ta biết được quá nhiều, hơn nữa lại đều là chuyện không nên biết. Chỉ cần bất cứ một câu nói của ông ta cũng có thể làm dẫn đến sóng to gió lớn Dận Chân làm sao có khả năng cho phép ông ta sống đây? Là ta đã quá ngây thơ, đã quên mất lòng dạ đế vương.

Khóc hồi lâu, lau khô nước mắt, chậm rãi đứng lên, từ từ đi tới cửa trước, kéo cửa mở ra, chợt nhớ ra mục đích tới đây, xoay người đóng cửa lại, hỏi: "Trương Thiên Anh cũng đã chết sao?"

Vương Hỉ sắc mặt thoáng trở nên trắng bệch, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Lúc xuất cung còn chưa chết, hiện tại không rõ ràng lắm, có lẽ so với chết cũng không khác là bao."

Tay vịn lên cửa hỏi: "Như vậy là có ý gì?"

Vương Hỉ run run nói: "Ta nghe nói, hắn bị cắt đầu lưỡi, băm nát hai tay , đuổi ra khỏi cung."

Ta nắm chặt lấy cửa, tựa người vào khung cửa khom người nôn mửa, Vương Hỉ vội vàng chạy tới bên người thay ta đấm lưng. Dạ dày đau thắt đem toàn bộ cơm trưa ói ra ngoài, dạ dày với miệng chỉ còn là nước chua.

Vương Hỉ nhìn thấy ta không ói nữa, liền rót trà lại đây cho ta súc miệng, nói: "Tỷ tỷ trở về gọi thái y xem qua đi nhé!"

Ta xua tay, uống ngụm trà nóng ngăn chặn vị chua, nói "Lúc trước cảm thấy trong lòng khó chịu, giờ nôn hết ra là tốt rồi." Nói xong đưa cốc trà đưa trả cho vương hỉ định quay về.

Vương Hỉ nói: "Để ta đưa tỷ tỷ trở về." Ta nói: "Không cần, chúng ta sau này cũng nên cách xa tránh bị nghi ngờ. Ta thì không sao nhưng cũng không thể dẫn đến phiền phức cho ngươi được." Nói xong, lảo đảo bước đi về.



Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy, cứ không gõ cửa liền vào phòng ta như vậy trừ Dận Chân ra không còn ai khác.