Old school Swatch Watches
Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327751

Bình chọn: 7.00/10/775 lượt.

n, quan sát ta vài lần, hỏi: "Thân thể khoẻ hơn chưa?" Ta gật đầu. Hắn lặng im rồi nói: "Thân thể là quan trọng nhất." Ta cố cười, nhìn về phía Thừa Hoan.



Thừa Hoan đang cố đeo móng gảy vào tay, một lúc lâu vẫn chưa đeo xong,ta nói:" Qua đây nào" Con bé bèn cầm móng gảy chạy tới, ta giúp con bé đeo cho chặt, nó cười chạy về bên cạnh đàn. Thập Tam cười nói:" Không biết sau này ngươi sẽ cưng chiều Hoan hơn, hay là tiểu muội muội của Thừa Hoan hơn đây." Ta nghiêng đầu cười hỏi:" Ngươi nghĩ là con gái sao?"

Thập Tam ngẩn ngơ nói:" Lòng ta mong đó là một bé gái." Ta nói :" Ta cũng mong là con gái." Hai người hiểu nhau cười , ta đang muốn nói tiếp, liếc thấy Dận Chân đang tiến đến, vội vàng ngừng lại, quay đầu đi, Thập Tam lập tức đứng dậy xoay người thỉnh an. Xảo Tuệ cùng Thừa Hoan đều hành lễ. Ta cũng đứng dậy nói:"" Hoàng Thượng thánh an!" Dận Chân cười cho mọi người ngồi xuống, rồi ngồi xuống ghế trên ở bên cạnh Thập Tam. Ta đứng im không động đậy, nói:" Nô tỳ không dám!" Dận Chân nhìn chằm chằm ta không nói, Thập Tam nhìn ta lại nhìn Dận Chân khó xử. Thừa Hoan bỗng gọi to :" Cô cô , người có muốn nghe Thừa Hoan đàn không vậy?" Thừa Hoan dường như có phần không yên lòng, mở to mắt nhìn ta, ta vội cười nói :" Nghe chứ!? Nói rồi vội vàng ngồi xuống, Thập Tam cũng thở phào, theo ta ngồi xuống,

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thừa Hoan nghiêm lại, ngồi ngay ngắn, tay phải khẽ hất lên, tay trái thì đánh xuống, tiếng đàn linh động vang lên trong phòng, ra là " Quy khứ lai " 1.

Âm "chuỷ" 2 làm chính , nhịp điệu chậm rãi , thể hiện hình ảnh "Thuyền phơi phới nhẹ đưa, gió hiu hiu thổi áo ". Giai điệu nhanh dần, vui buồn đan xen : " Ra lối nhỏ đến vườn hoang, tùng cúc vẫn còn đây.Dắt con vào nhà, có rượu đầy ly. Cầm bình, chén tự chuốc, ngắm cây, sân mặt vui ."

Tốc độ nhanh dần, cường độ âm thanh không ngừng mạnh lên, tình cảm càng lúc càng mãnh liệt :"Mây vô tâm bay ra hang núi, chim bay mỏi biết quay trở về" "Giàu sang chẳng phải điều ta nguyện, chốn đế hương không thể ước ao." " Hãy thuận theo sự biến hoá của âm dương mà về chốn tận cùng, vui mệnh trời, còn nghi ngờ chi ? " Tiếng đàn lên cao trào đột nhiên ngừng lại, khúc nhạc dạo cuối vang âm du dương. Thừa Hoan khẽ nhấn hai tay, toàn bộ điệu nhạc kết thúc ở âm "Cung". Dư âm réo rắt, ý vị sâu xa

Ta hồi tưởng trong đầu :"Chưa thực đi xa trên đường mê, thấy hôm nay đúng còn hôm qua sai., thấy hôm nay đúng còn hôm qua sai., thấy hôm nay đúng còn hôm qua sai..."

Dận Chân kêu lên :" Nhược Hi! Thập Tam đệ!" Ta bấy giờ mới bừng tỉnh, Thập Tam thì vẻ mặt vẫn mê man còn có chút mất mát, sắc mặt hốt hoảng. Ta và Thập Tam lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt hai người đều có vài phần u buồn. Dận Chân lại nói:" Nhược Hi! Thập Tam đệ!" Thập Tam vội đứng lên nói:" Có thần đệ!" Dận Chân phất phất tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nhìn Thừa Hoan nói:" Ai chọn cho con khúc nhạc này thế?"

Thừa Hoan chớp mắt liên hồi, nhìn chúng ta một lượt, cong môi nói:" Con tự chọn đó, khúc này nghe rất êm tai, Con đàn không hay sao?" Ta nói:" Đâu có, đàn rất hay, chính vì quá hay, chúng ta mới nghe đến nhập thần đó chứ." Thừa Hoan nửa tin nửa ngờ nhìn Thập Tam hỏi:" Cô cô nói thế có đúng không ạ?" Thập Tam khẽ cười nói:" Cô cô ngươi nuông chiều ngươo, trong mắt nàng ngươi làm gì chả tốt. Ý cảnh khúc nhạc chưa thể hiện được, nhưng không ngờ ngươi lại có thể đàn thuần thục như vậy,thế là cũng giỏi rồi." Thừa Hoan mặc dù sợ Thập Tam, cũng rất tin tưởng lời Thập Tam nói. Nghe xong bèn vui mừng quay sang Dận Chân hỏi:" Hoàng bá bá không thích ạ?" Dận Chân gượng cười nói:" Thích!" Thừa Hoan mừng rỡ chạy đến bên cạnh Dận Chân, nũng nịu nói:" Con nghe các ca ca nói, Hoàng bá bá rất thích thú vui điền viên, khúc nhạc này hình như cũng có nói về vấn đề này đúng không."

Ta nghe đến đó , thực sự không nhịn được, cười " Phù" một tiếng. Thập Tam cúi đầu cung kính ngồi. Dận Chân thấy ta cười, cũng cười theo, ôm Thừa Hoan vào lòng vui vẻ nói:" Hôm nay phải thưởng cho ngươi mới được." Ta bèn ngừng cười, nghiêng đầu qua chỗ khác.

Thập Tam ngồi một lúc, đứng dậy hành lễ cáo lui với Dận Chân, nắm tay Thừa Hoan bước ra ngoài, Xảo Tuệ cũng lui ra, ta cũng đứng dậy hành lễ với Dận Chân xin cáo lui. Hắn đứng lên nói:" Sau này không cần phải hành lễ, lúc này còn có thai, mọi việc không cần câu nệ ."

Ta xoay người muốn đi ra, hắn bèn lôi ta lại, ta kiên quyết vung tay vài cái, nhưng không giẫy được khỏi tay hắn, "Buông" Dận Chân kéo ta vào lòng, ép chặt ta, nói:" Hơn mười ngày không thấy, giận dữ đến mấy cũng nên nguôi rồi chứ. Nàng không muốn gặp ta, nhưng đứa nhỏ nói không chừng đang muốn gặp a mã đấy!"

Ta đẩy hắn ra, nhưng đẩy không lại, hắn nói:" Bây gìơ đã có thai, cần nhanh chóng sắc phong cho nàng thôi. Muốn bàn với nàng xem nàng muốn danh hào gì." Ta cứng đờ người, ngừng giãy dụa, lặng lẽ một hồi lâu nói:" Ta không muốn phong hào gì hết." Hắn mềm giọng nói:" Chuyện nàng có thai, hiện tai mới vài người biết, đến Thừa Hoan ta cũng tỉ mỉ dặn dò không được nói với bất luận kẻ nào. Nhưng thêm một vài tháng nữa, cơ thể sẽ