
ợi một chốc rồi nhẹ nhàng bảo:
- Khó nói thì thôi.
Trầm ngâm thêm một lát, Thập tam mới đáp:
- Thực ra cũng chẳng có gì. Hôm ấy là ngày giỗ của ngạch nương ta.
Nhược Hi “A” một tiếng, ngoảnh mặt nhìn sang, nhất thời không biết nên nói thế nào, lại tư lự quay đi. Thập tam a ca gượng cười bảo:
- Và cũng ngày ấy nhiều năm về trước, là ngày thành thân của ngạch nương ta với Hoàng a ma.
Nhược Hi nghe vậy, lòng bất giác cũng cảm thương với gã. Đời một người đàn bà, qua đi như thế đó. Bây giờ ngoài con trai bà, chỉ e không còn ai nhớ được bà xuất giá lúc nào giữa những ngày đẹp đẽ như hoa, và lìa trần lúc nào giữa những năm thanh xuân rạng rỡ. Mà cái người vốn dĩ nên ghi lòng tạc dạ tất cả những điều ấy, lại có cả bốn bể trong tay nên chẳng còn nhung nhớ thời khắc mình vén chiếc khăn cưới để lộ ra một dung nhan diễm lệ ngọc ngà.
Trong ngày thành hôn của Thập a ca, trước mắt Thập tam là màu đỏ rực rỡ, nhưng trong tim gã, hẳn chỉ có màu trắng tái tê. Xót xa quá đỗi! Bao nhiêu bất mãn vì hành động lỗ mãng của Thập tam a ca hôm đám cưới đều tiêu tan, lòng Nhược Hi chỉ còn ai sầu vô hạn.
Hai người ngồi lặng một chốc, rồi Thập tam ngoảnh sang, cười nhìn Nhược Hi:
- Cô không thích Thập ca, tại sao ta lại thấy cô hát tặng anh ấy? Và tại sao ai cũng bảo cô phát điên lên vì Thập a ca?
Nhược Hi nghiêng đầu trầm ngâm, hỏi:
- Anh có biết lần đầu gặp Cầu Nhiêm Khách, Hồng Phất Nữ đang làm gì không?
Thập tam a ca chưng hửng, chậm rãi nghĩ ngợi rồi đáp:
- Chải tóc!
Nhược Hi cười bảo:
- Quan hệ giữa nam và nữ cũng có khi như Cầu Nhiêm Khách và Hồng Phất. Hai bên quan tâm săn sóc lẫn nhau chỉ vì chân tình, không phải vì mơ mòng trăng gió.
Nghe đến đây, Thập tam hơi đổi sắc mặt, đăm đăm nhìn Nhược Hi. Cô gái thẳng thắn nhìn lại. Một lúc lâu sau, Thập tam mới nói:
- Hay cho cái câu “chỉ vì chân tình, không phải vì mơ mòng trăng gió”!
Thấy gã hiểu được ý mình, Nhược Hi rất mừng, bởi nói gì thì nói, tình bạn bình đẳng giữa hai giới cũng là chuyện khá mới mẻ ở thời phong kiến này, sợ rằng không được số đông chấp nhận. Họ bất giác nhìn nhau cười.
Đằng xa, người ta đang rục rịch rời đi, Nhược Hi đứng dậy:
- Nên về thôi!
Thập tam cũng đứng lên theo, đột nhiên hỏi:
- Đi làm vài chén được không?
Nhược Hi ngạc nhiên nhìn sang, Thập tam đáp trả bằng một điệu cười ấm áp. Thấy lòng bỗng êm đềm theo, Nhược Hi liền khẳng khái nói:
- Có gì mà không được?
Thập tam liếc con ngựa:
- Cưỡi chung nhá?
Nhược Hi bật cười:
- Cũng chẳng phải lần đầu mà.
Thập tam a ca cười lớn, nhảy lên ngựa trước, rồi kéo Nhược Hi lên theo, để cô ngồi sau lưng mình. “Ya” một tiếng, hai người lao vút đi.
oOo
Tối mịt, Thập tam a ca mới đưa Nhược Hi về Bối lặc phủ. Gã cho ngựa chạy chậm, Nhược Hi còn khoác áo choàng mà gã mượn cho, nhưng vẫn cảm thấy lành lạnh. Đợi gã đỡ mình xuống ngựa xong, cô chào:
- Anh về nhé!
Thập tam a ca lộ vẻ ngẫm nghĩ, rồi nói:
- Để ta giải thích với Bát ca thì hơn.
Nhược Hi cười:
- Anh chị ấy chẳng làm gì tôi đâu. Chị tôi không nỡ mà.
Thập tam a ca không nhiều lời, mỉm cười tiến lên dập vòng cửa.
Thấy gã bướng bỉnh như vậy, Nhược Hi cũng để mặc. Cửa mở ra ngay. Thấy a ca và Nhị tiểu thư đứng bên ngoài, hai tên gác cổng giật mình thỉnh an. Thập tam lạnh lùng bảo:
- Đứng lên! Đi báo với Bối lặc gia là ta đến!
Một tên lập tức chạy biến đi, tên còn lại nhanh nhảu khép cổng rồi dẫn Thập tam vào sảnh. Nhược Hi gật đầu tạm biệt, rồi đi về chỗ Nhược Lan.
Khi cô vào đến nhà, ngoài Xảo Tuệ ra không có a hoàn nào khác đứng hầu. Nhược Lan mặt mày xanh xám, trông thấy em liền bảo:
- Chị từng nói “Chỉ dung lần này thôi, lần sau không được thế nữa”, chắc em còn nhớ?
Nhược Hi đứng ngây, nhất thời không biết ứng đối thế nào. Nổi hứng ra ngoài chơi với bạn là một việc rất thường ở thời hiện đại, nhưng dưới chế độ phong kiến này, hành động thoải mái ấy lại bị mọi người xung quanh dị nghị. Nhược Hi không nén được bùi ngùi, cứ lặng lẽ đứng im, cô cảm thấy không thể nào khiến Nhược Lan thông tỏ ý mình, bởi giữa họ là khoảng cách ba trăm năm tư tưởng. Nhược Lan cũng tỏ vẻ bất lực, buồn bã nhìn em. Thấy em trầm mặc mãi, cuối cùng nàng mệt mỏi xua tay:
- Đi đi!
Nhìn dáng vẻ nàng, Nhược Hi rất áy náy, nhưng thực sự cảm thấy mình chẳng sai chỗ nào. Sống ở đây, cô đã mất mát quá nhiều thứ, cho dù không muốn Nhược Lan đau lòng, cô cũng không thể để cả quyền tự do kết bạn cũng bị tước đoạt.
oOo
Sáng hôm sau, Nhược Hi thức giấc thì trời cũng không còn sớm sủa gì, nhưng cô không muốn dậy, cứ nằm ườn trên giường, mắt chong chong trông lên đỉnh màn, nghĩ lại chuyện ra ngoài chơi với Thập tam a ca tối qua…
Gã thúc ngựa xuyên qua vô vàn ngõ ngách yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cổng một khu nhà quây quanh một khoảnh sân. Người đàn bà già ra mở cửa trông thấy gã, vội vàng thỉnh an, đoạn xăng xái:
- Thập tam gia đến mà sao không báo trước một tiếng? Cô nương hiện đang tiếp khách, hay tôi đi thông báo cho cô nương, để cô ấy mau đuổi khéo khách về.
- Không cần đâu – Thập tam a ca bảo – Hôm nay ta chỉ muốn mượn chỗ này của bà để đối ẩm vớ