
mờ, không sao yên dạ mà ngon giấc được. Nàng còn ai oán nghĩ, nếu biết có ngày quay về thời nhà Thanh thì đã học thuộc làu cuốn Thanh sử rồi, song nghĩ kỹ lại cho rằng, học thuộc cũng vô dụng, lịch sử Thanh triều toàn “xấu khoe tốt che”, thích tô son điểm phấn, chỉ e chệch hướng sự thật hết. Ngọc Đàn cũng trở mình liên tục, chắc hẳn trong lòng cũng không yên ổn gì.
Bạt ngàn trướng lớn lán nhỏ lục tục nhổ lên, tin khẩn gửi tới cho biết tình hình Thập bát mỗi ngày một xấu. Khang Hy buồn đau ra mặt, thái giám cung nữ thị hầu đi đứng đều nem nép, hết sức chú ý trong việc phục dịch. Các a ca cũng lộ vẻ ưu sầu. Thái độ của thái tử là phức tạp nhất, hằn học, hậm hực xen lẫn vẻ phiền muộn không rõ thật hay giả. Khang Hy hết sức lãnh đạm với y, khiến khuôn mặt y còn thêm vẻ e dè.
Một sáng tinh sương, đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng Vân Hương gọi ngoài lán, Nhược Hi Ngọc Đàn cùng bật dậy, mời cô vào. Vân Hương vào rồi, cũng không kịp chào hỏi gì, đã chạy ngay đến bên Nhược Hi. Ngọc Đàn vớ lấy áo choàng vào mình rồi ghé lại gần. Vân Hương chừng như chưa hết sợ:
- Đêm qua Vạn tuế gia nổi cơn thịnh nộ.
Nhược Hi Ngọc Đàn khẽ “A” một tiếng. Vân Hương lại tiếp:
- Đêm qua Thái tử gia xé vách trướng nhìn trộm Vạn tuế gia, bị Vạn tuế gia bắt gặp. Người vừa bị một phen giật mình, vừa nổi trận lôi đình, bèn gạt phăng mọi thứ có trên bàn xuống đất. Lý an đạt vội vàng điều thêm thị vệ đứng gác ngoài trướng.
Nhược Hi Ngọc Đàn nghe xong, đều có vẻ không tin nổi, thái tử điên rồi chăng? Tại sao dám làm một việc đại nghịch bất đạo như thế? Vân Hương lại hấp tấp nói:
- Lý an đạt bảo, tuy hôm nay không phải phiên trực của chị, nhưng chị vẫn nên sang đại trướng thị hầu.
Nhược Hi nghe vậy, lập tức mặc áo rửa mặt. Vân Hương nán lại giúp nàng làm vệ sinh và ăn bận cho xong. Đang lúc khẩn cấp, Nhược Hi cũng không từ chối.
oOo
Đi gấp rút mấy ngày đường, cả đoàn đến được hành cung Bố Nhĩ Cáp Tô Đài, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, chắc mẩm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi chút ít. Nhưng Nhược Hi thì càng thêm căng thẳng, bởi nhớ rằng lần đầu Khang Hy tuyên bố phế thái tử chính là ở một hành cung nơi biên tái. Bởi vậy nàng đi lại nói năng càng thêm nghiêm cẩn.
Buổi tối, Lý Đức Toàn đang định hầu Khang Hy đi ngủ thì lại có tin khẩn tới. Khang Hy xem xong, cúi đầu lặng lẽ vo tờ giấy thành một cục, bàn tay bóp cục giấy nổi gân xanh. Nhược Hi thầm thở dài, xem ra Thập bát a ca mệnh yểu rồi, mới tám tuổi đầu!
Lý Đức Toàn quỳ dưới đất, không dám hé nửa lời, cung nữ thái giám xung quanh cũng đứng lặng. Khang Hy ngồi mãi một tư thế ấy trên ghế, chẳng mảy may nhúc nhích. Nhược Hi thầm nghĩ, trước đây lóa mắt vì uy nghiêm thiên tử, không nhận ra Khang Hy đã quá ngũ tuần. Người đàn ông trầm mặc trên ghế rồng đêm nay khiến người ta thực sự cảm nhận được độ tuổi năm mươi lăm của ông.
Ngồi một lúc, Khang Hy khẽ bảo Lý Đức Toàn:
- Cho về hết đi!
Các cung nữ thái giám đều vội vàng lui ra, chỉ còn Lý Đức Toàn ở lại thị hầu. Các a ca nghe phong thanh cũng đã đến chầu sẵn bên ngoài, ai nấy cùng một vẻ mặt lo lắng bồn chồn xen lẫn buồn đau. Trông thấy mấy người trong trướng đi ra, họ đổ dồn mắt lại. Nhược Hi ngoái ra sau dặn Ngọc Đàn và các cung nữ:
- Tuy Vạn tuế gia cho về, nhưng vẫn cần người trực đêm ở đây xem có sai bảo gì không. Tối nay tôi và Ngọc Đàn sẽ đợi ngoài trướng, những người khác cứ về nghỉ, sớm mai cùng đến nghe việc.
Các cung nữ vâng dạ rồi lặng lẽ rời đi.
Phía Vương Hỉ cũng chỉ có hắn và một thái giám nữa trực ngoài trướng đợi cắt đặt, bọn còn lại ai về chỗ nấy cả. Vương Hỉ nhìn Nhược Hi, rồi tới bên nàng khẽ hỏi:
- Nói sao với các a ca này đây?
Nhược Hi ngập ngừng một lát rồi đáp:
- Chắc bây giờ không thể vào trong xin ý kiến được đâu. Chi bằng bảo bọn họ về trước, có việc gì sẽ sai người đến báo.
Vương Hỉ ngẫm nghĩ, đoạn gật đầu tiến ra, khom mình thưa:
- Thái tử gia, Bối lặc gia, các vị a ca! Hoàng thượng đã đi nằm. Mong các vị về cho! Nếu có việc gì, tiểu nhân xin sang thông báo.
Các a ca nhìn nhau, nhất thời cũng không biết quyết định thế nào. Tứ a ca và Thập tam a ca nhìn về phía Nhược Hi, vẻ dò hỏi. Nhược Hi né ánh mắt Tứ a ca, chỉ gật đầu khẽ với Thập tam. Thập tam bèn nói với thái tử:
- Chúng ta cứ về nghỉ đã. Ngày mai Hoàng a ma lên đường còn cần người hộ giá nữa.
Tứ a ca gật đầu, định bước đi thì Thái tử gia nhìn trừng trừng vào Vương Hỉ, căn vặn:
- Lý Đức Toàn đâu? Bảo Lý Đức Toàn ra đây nói cho rõ.
Nhược Hi cả kinh. Thái tử đúng là càng lúc càng xốc nổi! Lý Đức Toàn theo hầu bên mình Khang Hy bấy nay, được Khang Hy rất tin cẩn, đối nhân xử thế lại công bằng nhân hậu, người trong ngoài cung bất kể bụng nghĩ ra sao, nhưng ngoài mặt đều răm rắp gọi “Lý công công”, “Lý an đạt”. Hôm nay thái tử lại dám lôi thẳng tên tục của hắn ra gọi trước mặt bao người thế này.
Vương Hỉ cũng sửng sốt, lưỡng lự đôi hồi rồi đưa đà:
- Sư phụ tôi đang hầu hạ Hoàng thượng, e rằng không rảnh rỗi mà ra được.
Thái tử hừ một tiếng:
- Chẳng phải vừa nói Hoàng a ma đã đi nằm rồi sao? Chủ nhân đã nghỉ thì hắn ra nói một hai câu có vấ