
chưa rõ.
Nhược Lan gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, cứ ngồi lặng thinh, hai mắt cụp xuống. Bát a ca thì nhìn thẳng ra trước mặt, cũng không nói năng gì.
Nhược Hi nhấc chung trà lên, mới biết mình đã uống cạn, đành đặt xuống. A hoàn tới châm thêm, nhưng Nhược Hi xua tay, a hoàn lại lùi ra. Bầu không khí càng lúc càng dị thường, Nhược Hi đành đứng dậy, cất giọng khô khan:
- Nếu Bối lặc gia không còn gì dạy bảo, Nhược Hi xin lui trước.
Bát a ca vừa nhấc tay, Nhược Lan đã hỏi ngay:
- Định ngủ sớm thế này à?
Nhược Hi cười đáp:
- Chưa đâu, em về luyện chữ thôi.
Nhược Lan vội can:
- Mới ăn cơm xong đã tập viết, rồi ra đau dạ dày đấy!
Xem tình hình không đi ngay được, Nhược Hi cười khan, lại ngồi xuống như cũ, vẫy tay bảo a hoàn châm thêm trà. Bát a ca nhếch miệng cười, nhìn hai chị em. Nhược Hi cố đoán xem có phải chàng phật ý không, nhưng đoán mãi không ra, đành thôi.
Im lìm, im lìm, cứ im lìm mãi, cuối cùng Nhược Hi không chịu đựng được nữa. Thầm nghĩ công phu tu tâm dưỡng tính của mình không thể bì được với hai vợ chồng nhà này, cô đứng bật dậy:
- Chúng ta đánh cờ đi!
- Chị không biết đánh – Nhược Lan lắc đầu.
Nhược Hi nhìn sang Bát a ca, chàng gật đầu bảo a hoàn đứng bên:
- Lấy cờ vây ra đây!
Nhược Hi vội kêu:
- Em không biết đánh cờ vây. Bọn mình chơi cờ tướng đi!
Nhưng Bát a ca lắc đầu:
- Ta không biết đánh.
Nhược Hi “Á” một tiếng, không biết phải làm thế nào nữa, đành ngồi trở lại ghế.
Yên lặng, yên lặng, lại yên lặng. Cờ nhảy, cờ quân đội, tú lơ khơ, cờ nhập vai, tiên kiếm kỳ tình… Nhược Hi nhận ra những trò mình nghĩ tới không thể cải thiện được tình cảnh hiện tại, nên không lao tâm khổ tứ làm gì nữa, đành nói:
- Chúng ta chơi cờ vây vậy!
Bát a ca hỏi:
- Chẳng phải em không biết chơi hay sao?
- Chẳng phải có thể học được hay sao? – Nhược Hi hỏi lại.
Bát a ca ngẫm nghĩ chốc lát, nét cười nơi khóe miệng rạng ra cả khuôn mặt:
- Được!
Nhược Hi bỗng ngờ ngợ, nhớ lại nụ cười trên xe ngựa hôm nọ, rồi sực hiểu, thì ra điểm khang khác cô cảm thấy lúc ấy chính là đôi mắt Bát a ca. Cũng như hôm nay, đôi mắt đang cười, còn bình thường, ánh cười của chàng không chạm được tới hàng mi.
Bát a ca giảng sơ qua luật lệ, rồi bảo vừa chơi vừa hoàn thiện. Chàng để Nhược Hi cầm quân đen đi trước. Lúc nhỏ vì phù phiếm nhất thời, Nhược Hi cũng từng nghiền ngẫm kỳ phổ, về sau lên trung học cứ bận bịu dần, vả chăng vốn dĩ không có hứng thú nên dẹp luôn món cờ vây mệt óc, quay sang môn tú lơ khơ đơn giản dễ học. Nay nhìn bàn cờ, nhớ lại yếu lĩnh “thắng thua phụ thuộc nước đi”, cô bèn cân nhắc một góc để hạ. Nhược Lan ngồi ngay cạnh, Nhược Hi vốn có ý muốn để nàng cũng học hỏi đôi chút, nhưng thấy nàng dửng dưng, đành thôi. Một lát sau, quá nửa bàn cờ đã là giang sơn của quân trắng, Nhược Hi hơi ấm ức:
- Bối lặc gia chẳng nhường em chút nào à?
- Sao em biết ta không nhường em? – Bát a ca hỏi.
Nhược Hi xịu mặt:
- Nhường mà đã thế này, nếu không nhường…
- Vậy đánh tiếp không?
- Tiếp!
Nhược Hi nghĩ, đằng nào cũng đã thua rồi, chỉ còn nước cứu vãn để đỡ thảm hại quá mức mà thôi. Bỏ khúc trung tâm, cho quân trắng ăn, giữ vững hai góc, nộp đất phì nhiêu… Nhược Hi cố sức lục lọi những ký ức mờ nhạt, về sau không biết là do mấy cách nghĩ ra đã phát huy tác dụng, hay là do Bát a ca nhường nhịn, mà cuối cùng vẫn duy trì được hai góc, không đến nỗi bị ăn mất hết.
Bát a ca nhìn xuống bàn cờ:
- Em từng học cờ vây rồi phải không?
- Em xem người ta chơi, biết chút chút thôi. Sao ạ?
Bát a ca nhìn Nhược Hi, giọng hài hước:
- Không sao! Biết bỏ phụ giữ chính, không níu kéo lằng nhằng, kể cũng là khá.
Nhược Hi chỉ cười, không đáp lại. Cảm thấy không còn sớm sủa nữa, đoán chắc hôm nay Bát a ca sẽ ngủ lại đây, cô bèn đứng dậy thưa:
- Nhược Hi cáo lui!
Bát a ca gật gật đầu, Nhược Lan đứng lên bảo bọn a hoàn chuẩn bị nước tắm. Nhược Hi nhún mình chào rồi lui ra.
Nhược Hi ngủ một giấc ngon lành, khi mở mắt ra thì trời đã sáng. Nghĩ giờ này chắc Bối lặc gia lên triều rồi, cô gọi a hoàn lại hầu rửa mặt, xong xuôi thì vội vàng sang thăm hỏi chị. Khi vào nhà, thấy Nhược Lan đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhược Hi bèn ngồi xuống gần đấy, ngẫm lại chuyện tối qua, cũng cảm thấy buồn rầu.
Nhược Lan im lặng một lúc, vẫn không quay đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi:
- Nghĩ gì thế?
Nhược Hi tới đứng bên Nhược Lan, nắm bắp tay nàng hỏi ngược:
- Chị thì đang nghĩ gì?
Nhược Lan chưa trả lời ngay, nhìn ra ngoài cửa sổ thêm một chốc rồi đáp:
- Chẳng nghĩ gì hết.
Hai người cùng trầm ngâm, Nhược Hi tựa má vào vai chị, bắt chước ngó ra ngoài.
oOo
Một tiểu đình xinh xắn tọa lạc trên sườn đồi, ba mặt trồng đầy thúy trúc, mặt còn lại là một hành lang dài đổ lượn xuống đồi. Nhược Hi ngồi trên ghế đá trong đình, lưng xoay về lan can, mặt hướng ra hàng trúc, đầu tựa lên một tay, tay kia cầm Tống từ. Một bài chưa đọc trọn, người bỗng đã ngẩn ngơ.
Trở lại Xương Môn cảnh khác xưa
Cùng đi hà cớ chẳng cùng về
Ngô đồng tàn tạ sau sương lạnh
Quạnh quẽ uyên ương mất bạn thề
Cỏ trên bãi
Móc vừa se
Chốn xưa mộ mới dạ tái tê…
Đ