
n tiên sinh ở trường học cũng là học sinh ưu tú, nhưng khi ra trường, mấy đứa bạn học không bằng không cấp ai cũng phát tài, còn gã
dù thành tích tốt đến đâu cũng phải chạy ngược chạy xuôi vì công việc,
đương nhiên gã đã trở thành trò cười cho người khác.
“Sao cậu không đến thần xã cầu phúc đi?” Bạn tốt Trì Trạch tiên sinh
đề nghị “Mặc kệ linh hay không linh, có thứ gửi gắm cũng tốt , thay đổi
chút tâm tình.”
Trúc Điền tiên sinh không cảm thấy gì , dù sao cũng giờ gã cũng không có việc làm, thời gian rất dư dả.
Trúc Điền tiên sinh đi đến thần xã Đạo Hà , thần xã này phù hộ cho
mọi người sinh ý thịnh vượng vụ lúa được mùa, Trúc Điền tiên sinh làm lễ cầu phúc, trước khi đến đây, gã thấy một người trẻ tuổi vừa cười vừa
nói với Di Nghi chủ Thần xã, không khỏi nhìn nhiều lần.
Người trẻ tuổi kia mặt dài mày nhỏ như hồ yêu trong hí kịch, mái tóc
rối tung dài đến thắt lưng, bộ dáng rất phong nhã; thiếu niên bên cạnh
có vẻ im lặng, tướng mạo thanh tú mặc dù còn vẻ non nớt, nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm rõ ràng, dưới phản xạ của ánh nắng mặt trời mái tóc dài
tung bay theo gió.
“Vị tiên sinh kia!”
Trúc Điền tiên sinh dừng bước, chỉ thấy Di Nghi đang bước đến gần mình.
“Ngài có chuyện gì không?”
“A, là như vậy, ” Di Nghi chỉ người trẻ tuổi gã vừa mới nhìn “Vị kia
chính là âm dương sư của gia tộc An Bội, ngài ấy nói có việc muốn thỉnh
giáo.”
“Thỉnh giáo tôi?” Trúc Điền tiên sinh sửng sốt, đương gia nhà An Bội
lại đi thỉnh giáo một tên nghèo túng không có việc làm như gã sao? Nếu
người khác biết không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.
Trúc Điền tiên sinh theo Di Nghi đi đến trước mặt người kia, hai bên cùng nhau cúi người chào.
“Xin chào , tôi là An Bội Tấn Nhất.”
“Tôi là Trúc Điền Anh Lý, xin hỏi ngài có chuyện gì?”
“Lời này hẳn là tôi hỏi mới đúng, Trúc Điền tiên sinh ” An Bội tấn Nhíu híp mắt “Trên người anh đã xảy ra chuyện gì ?”
Đi đến một quan cà phê , An Bội Tấn Nhất , Mạt Thần và Trúc Điền tiên sinh ngồi đối diện nhau.
“Iceland ” An Bội Tấn Nhất gọi phục vụ “Và thêm một ly Latte ” Rồi hắn nhìn qua Trúc Điền tiên sinh “Anh cứ thoải mái .”
“Lam sơn là được rồi.” Trúc Điền tiên sinh đưa menu lại cho nhân
viên, quay sang nói với An Bội Tấn Nhất “An Bội tiên sinh, vừa rồi ở
thần xã có một số việc ngài chưa nói rõ ràng, xin ngài nói tỉ mỉ lại một chút.”
“Tôi nói anh bị nguyền rủa.”
“Nguyền rủa?”
“Tà niệm của lời nguyền rất nặng.” An Bội Tấn Nhất chỉ vào ngón tay của Trúc Điền tiên sinh “Ở đó.”
“Tay?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi nên giải như thế nào?”
“Cái này anh phải dựa vào mình, kỳ thật cởi bỏ lời nguyền không khó,
chỉ hơi tốn thời gian, có lẽ là một năm, cũng có thể là mười năm, nói
không chừng là cả đời thậm chí là kiếp sau .”
“Này là có ý gì?”
“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề ” An Bội Tấn Nhất nhìn Mạt Thần một cái, ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ Mạt Thần ý bảo cậu bình tĩnh “Trúc Điền tiên sinh, anh có từng giết chết động vật nào chưa?”
Trúc Điền tiên sinh ngẩn ngơ, trong đầu trở lại tình cảnh lúc mình mười bốn mười lăm tuổi.
Mùa hè năm đó, Trúc Điền tiên sinh về quê bà nội nghỉ hè, trong sân
truyền đến tiếng la của ông nội, Trúc Điền tiên sinh rời giường, mở cửa
muốn vào trong sân xem chuyện gì đã xảy ra thì bị mấy con nhím trong sân dọa.
Trúc Điền tiên sinh nhìn ông nội dùng cái xẻng đập một con trong số
đó, nhưng ngay khi nó vừa chạm đến, thì chẳng biết tại sao cái xẻng kia
liền bắn ngược trở về đập trúng ót ông nội, ông nội gã liền hôn mê bất
tỉnh, bà nội gấp đến độ không biết làm sao. Trúc Điền tiên sinh tức giận , liên hợp với vài đứa nhỏ trong sân, bắt hết bọn chúng bỏ vào trong
một cái lồng sắt, sau đó đem đến bên đường sắt, muốn hủy cái lồng sắt
đó.
Lúc đầu Trúc Điền tiên sinh cũng không biết là cái gì , đêm hôm đó, ở đường sắt phát ra tiếng những kêu thảm thiết.
“Đúng rồi” An Bội Tấn Nhất cầm lấy ly cà phề nhân viên vừa mới đem
lên “Tôi muốn nghe chính là chuyện này.” An Bội Tấn Nhất thoáng nhìn qua Mạt Thần, chỉ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, nhìn như đã tức giận đến
đỉnh điểm “Trúc Điền tiên sinh, anh có biết, nhím, hồ ly, rắn, chồn là
tứ tiên từ Trung Quốc truyền vào Nhật Bản?”
“Ân… Tôi chỉ biết rắn và hồ ly…”
“Vậy anh có biết, bốn loài động vật này tượng trưng cho bốn vị thần
tiên nào không?” Ân Bội Tấn Nhất thấy gã lắc đầu liền nói tiếp “Nhím đại biểu cho tài phú; hồ ly tượng trưng cho tình cảm, rắn bảo vệ cho bình
an, chồn giữ vững cho sự nghiệp. Khi anh nói năm đó, ở nhà ông nội anh
xuất hiện rất nhiều nhím, đó là chuyện vô cùng tốt, chính tôi cũng không biết, sao ông nội anh là người thế hệ trước lại không biết chuyện này.” An Bội Tấn Nhất uống một ngụm cà phê, “Giống như cổ đại Nhật Bản nhà ai có rắn cư trú là phúc cầu cũng không được. Tôi nghĩ lời của tôi anh đã
hiểu, hành động anh giết mấy con nhím đó, tượng trưng cho việc anh đem
tiền tài của mình ném vào biển lửa.”
Trúc Điền tiên sinh cả kinh, khó trách dù gã có liều mạng hay cố gắng làm việc thế nào, cũng giống như dùng rổ múc nước, công dã tràng.
“Lời nguyền của bọn chúng hạ lên người anh kỳ t