
ùng nghe rồi!"
Tôi ngẩn ngơ: "Sao anh biết tôi bật loa ngoài?"
Tiếng cười của Hạ Trường Ninh kéo dài đến mấy giây, tôi cũng có thể cảm thấy hắn rất vui vẻ. Cười chán rồi hắn mới nói: "Anh làm dịch vụ bảo an, tiếng ấn phím loa ngoài của máy bàn mà còn không nhận ra được sao? Càng huống chi em còn nhắc anh là nói cho bố mẹ em biết nữa. Có đôi khi em ngốc thật đấy!"
"Hạ Trường Ninh, anh buông tha cho tôi được không? Tôi không có gì đáng để anh như vậy. Dây dưa với một người không thích anh thì có gì tốt?" Không nói lại được hắn, tôi đành phải xin hắn.
"Em thật sự muốn biết vì sao?"
Đương nhiên, tôi đương nhiên muốn biết. Quả thực tôi không rõ vì sao: "Anh để tôi được chết rõ ràng được không? Tôi sắp bị anh làm cho phát điên rồi!"
"Ngày kia hết giờ làm anh đến đón em, lúc đó anh sẽ nói cho em biết là vì sao". Âm thanh của Hạ Trường Ninh đột nhiên trở nên hơi mệt mỏi, hắn nhẹ giọng nói xong rồi cắt điện thoại.
Cả đêm đó tôi lại không ngủ ngon được. Tôi cảm thấy rất khó nói vì mình được giới thiệu một đối tượng như vậy. Có lẽ là bởi vì cuộc sống của tôi vốn vẫn quá tầm thường nên chuyện như vậy khiến tôi có cảm giác là lạ, một gã lưu manh xuất hiện khiến cuộc sống lập tức trở nên mới mẻ.
Hạ Trường Ninh vẫn rất bá đạo, rất chủ động, rất không biết xấu hổ, tuy nhiên cuối cùng lúc hắn nói sẽ cho tôi biết nguyên nhân thì âm thanh của hắn trong điện thoại lại làm cho tôi mãi không quên được.
Âm thanh này quá khác lạ so với tác phong phách lối của hắn mọi ngày, như một người đã đi một quãng đường rất dài, vừa mệt mỏi, vừa sầu não lại vừa bất đắc dĩ.
Tôi rất tò mò mong đợi được biết nguyên nhân hắn bám lấy tôi.
"Phước Sinh, hôm nay vui thế! Là vì nhìn thấy anh à?" Đầu mày khóe mắt Hạ Trường Ninh đều mang nụ cười chế nhạo.
"Đồ mặt dày vô liêm sỉ!" Tôi mắng thầm một câu, nghĩ đến việc sắp được biết nguyên nhân nên tôi cố nhịn.
"Anh biết, em càn biết nguyên nhân, sau đó không cần làm bạn gái anh nữa, đúng không?" Hạ Trường Ninh nói, nụ cười trên mặt càng ngày càng toe toét.
Tôi nén giận nói với hắn: "Anh nói đúng rồi, em tò mò xem vì nguyên nhân gì. Em muốn biết, nhưng bất kể là nguyên nhân gì thì em cũng sẽ không làm bạn gái anh. Anh thích thì nói, không thích thì thôi!"
Hạ Trường Ninh mở cửa xe, thu lại nụ cười đáng ghét rồi nói rất đứng đắn: "Lên xe, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện".
"Không cần, nói nguyên nhân thì chỉ năm phút là đủ. Anh không nói thì em đi luôn". Tôi nói với thái độ cứng rắn, tối hôm kia bị hắn chơi một vố quá thảm, suốt hai hôm nay bố mẹ tôi cứ nhắc mãi làm tôi khó chịu. Tôi đã hạ quyết tâm, phải rời xa người này càng xa càng tốt, chỉ cần hơi có cơ hội hắn sẽ nắm lấy nhất định không buông ra.
"Tốt xấu cũng là một mối giới thiệu, cứ xem như ăn một bữa cơm trước khi tan vỡ được không? Anh bảo đảm không ép em làm bạn gái anh".
"Anh nói chuyện có giữ lời bao giờ đâu. Anh đã nói câu này hôm đến bãi tập bắn rồi".
Sắc mặt Hạ Trường Ninh lập tức âm trầm: "Ninh Phước Sinh, em mà làm anh cáu là ngày mai anh đến trường em cầu hôn đấy! Không, không chỉ trường em mà cả trường bố mẹ em dạy nữa!"
Tôi mấp máy môi, trời ơi, tôi không đấu lại được hắn. Các cụ thường nói vua cũng thua thằng liều, gặp phải lưu manh chỉ có thể liều mạng đối phó... Tôi không sợ liều mạng, nhưng tôi sợ lời đồn bàn ra tán vào. Không chỉ có tôi àm cả bố mẹ tôi nữa, tôi căm hận đến mức đỏ bừng mặt nhưng lại không mắng ra được.
Hạ Trường Ninh quát khẽ: "Lên xe!"
Tôi giật bắn mình, khịt mũi ngoan ngoãn nghe lời.
"Nhẫn đâu?"
Tôi vội lấy nhẫn trong túi xách ra đưa trả hắn.
Hắn không nhận mà nhìn tôi: "Đeo vào!"
Tôi tức giận đến run người, quay sang nói: "Hạ Trường Ninh, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Anh dừng xe cho tôi!"
Tôi không thèm để ý gì nữa, hắn thích làm gì thì làm.
"A, giận thật rồi à? Vừa đùa một chút đã giận rồi, khó tính thế! Không đeo thì thôi, trả lại cho anh!"
Thái độ của Hạ Trường Ninh thay đổi 180 độ trong nháy mắt, tôi vừa sợ vừa khó hiểu, không biết hắn lại sắp dùng chiêu gì với tôi. Đặt cái hộp xuống, tôi ngồi rất ngay ngắn.
Khóe miệng Hạ Trường Ninh chậm rãi lộ ra nụ cười, nụ cười này càng ngày càng rực rỡ, đến lúc hắn cười thành tiếng: "Ha ha, tối nay cùng em ăn một bữa, xong rồi em muốn đi thì đi".
Thật sự?
Hắn dừng xe, nhìn nhà hàng Thiên Hòa một lát rồi mới hòa nhã nói: "Đừng sợ, Phước Sinh, thật sự chỉ là một bữa cơm bình thường thôi!"
Lòng hiếu kỳ của tôi lại bị kích thích.
Đi vào phòng ăn Hàn Quốc trên tầng bảy nhà hàng, Hạ Trường Ninh tựa hồ muốn nói gì đó với tôi nhưng rồi lại thôi.
Bây giờ còn sớm, trong phòng ăn lớn có rất ít người. Mở cửa phòng VIP, tôi nghe thấy tiếng cười trong phòng, có Trần Thụ và Mẫn, còn có một người phụ nữ mặc áo lông mỏng màu trắng.
Khoảng hai sáu hai bảy tuổi, mái tóc ngang vai suôn mượt, gương mặt nhỏ nhắn, kết hợp với chiếc áo lông tỏ ra rất xinh đẹp. Đi uống trà gặp chị Trần rất quyến rũ, đi bắn súng gặp Mẫn rất thời trang, đến đây, cô gái này rất... cổ điển, vẻ đẹp giống những cô gái trong tranh vẽ.