
iều đều thế cả”.
Tôi bật cười, lấy con dao nhíp Thụy Sĩ trong túi xách ra cắt bít tết thành từng miếng nhỏ rồi nho nhã ăn.
Hạ Trường Ninh nói: “Sao em không mang dao phay tới?”
“To quá, không vừa túi”.
“Ninh Phước Sinh, anh là thú dữ hay sao mà đến gặp anh còn phải mang theo dao?”
Tôi nuốt miếng bít tết trong miệng rồi nói với hắn: “Anh nhầm rồi, em luôn mang theo bên mình, để gọt táo. Đôi phó với lưu manh thì em sẽ gọi 113”.
Hạ Trường Ninh lấy giấy ăn lau tay, không nói thêm câu nào nữa.
Tôi thong thả ăn xong, đặt một triệu lên mặt bàn và nói: “Ðừng khách sáo với em, cảm ơn anh đã nói cho em biết tin tức về Ðinh Việt”.
Hạ Trường Ninh lập tức đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống mặt tôi rồi nói: “Bố ăn cơm với phụ nữ chưa bao giờ để phụ nữ trả tiền! Bảy cũng sẽ không nhận! Đi tìm Đinh Việt của cô đi”.
Tôi cũng đứng dậy, cất tiền đi và nói với anh ra: “Vậy cảm ơn. Tạm biệt”.
Ra khỏi nhà hàng, tôi run rẩy bấm số gọi Ðinh Việt, điện thoại tắt máy!
Tôi vội đi tìm Mai và Mai Sơn, họ nói họ cũng không tìm được Ðinh Việt.
Tôi sốt ruột đến phát điên. Rốt cuộc là chuyện gì?
Từ hôm đó, Hạ Trường Ninh và Ðinh Việt đồng thời biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Nháy mắt đã đến Tết, vụ buôn lậu này cũng được phá án thành công, đài báo ti vi liên tục đưa tin.
Báo chiều dành nguyên một trang đăng một bài dài và tỉ mỉ về vụ án này.
Tiêu đề và phụ đề đều rất kêu: “Vụ án hơn một ngàn tỉ, trùm buôn lậu sa lưới” - “Người đẹp cảnh sát cải trang điều tra, thanh niên đẹp trai nằm vùng phá án”.
Tôi thản nhiên đọc nội dung bên dưới của bài báo: “Nữ cảnh sát hải quan đã dùng diệu kế thuyết phục nhân viên phòng ngoại thương tiết lộ thông tin, dùng giấy phép kinh doanh của các doanh nghiệp vốn nước ngoài làm mồi, dụ dỗ tập đoàn buôn lậu cắn câu. Sau một năm cũng đã nắm rõ tình tiết vụ án, một mẻ bắt gọn tập đoàn buôn lậu”.
Tay tôi bắt đầu run, run mãi.
Hóa ra ba ngày Ngũ Nguyệt Vi và Đinh Việt ở Thụy Lệ là vì thuyết phục anh làm công việc này. Ðinh Việt không phạm tội, anh quả thực là anh hùng, ngay cả Hạ Trường Ninh cũng không biết rõ nội tình.
Nhưng tại sao anh vẫn phải chia tay?
Không phải anh bị bắt, anh đã không còn ở trại tạm giam nữa rồi. Tôi buông tay, tờ báo rơi xuống đất.
Vụ việc này rất ầm ĩ, mặc dù đã đổi tên nhưng những ai quen biết Ðinh Việt đều biết đó là anh. Những người không quen anh giờ cũng đã biết là anh qua những người quen anh. Ðinh Việt đã từ chức ở phòng ngoại thương, nghe nói là về quê cũ làm ăn.
Anh chẳng để lại cho tôi một lời giải thích nào.
Tuy nhiên những đồn đại về anh càng ngày càng nhiều.
Có người nói, những người không bị khép tội tử hình trong tập đoàn buôn lậu tuyên bố sẽ thủ tiêu Ðinh Việt nên anh phải thay tên đổi họ trốn đi.
Có người nói, gia đình Ðinh Việt vô cùng giàu có, sau khi giúp cảnh sát vụ này sợ bị trả thù nên sớm đã ra nước ngoài.
Còn có người nói Ðinh Việt đã yêu nữ cảnh sát hải quan, hai người đã cùng nhau bỏ đi.
Đối với tôi những lời đồn này chỉ có một thông tin, đó là Ðinh Việt đã đi, và chẳng để lại cho tôi lấy một lời.
Kì nghỉ đông trôi qua, học kì mới bắt đầu, ánh mắt các thầy cô trong trường nhìn tôi thật kì lạ. Cô Trần khá thân với tôi liền lén hỏi tôi: “Nghe nói Ðinh Việt mua cho em cái áo khoác mấy trăm triệu, cả khối ngọc hàng mấy tỉ đúng không?”
Tôi nghiêm túc giơ chiếc vòng ngọc mua mấy trăm ngàn ở Ðại Lý ra rồi ra vẻ bí mật nói với cô ta: “Không đến mấy tỉ, chỉ có một tỉ thôi”. Cô Trần nâng tay tôi lên vuốt ve rồi than thở như đang nâng báu vật vậy.
Lúc ngồi chấm bài kiểm tra tôi “không cẩn thận” đánh rơi cái vòng xuống đất, cả văn phòng đều sợ hãi thốt lên.
Tôi tỏ vẻ không quan tâm: “Cái cũ không đi cái mới không đến, cả năm bình an”.
Ánh mắt cô Trần nhìn tôi như muốn bóp chết tôi.
Tôi buồn cười.
Có phải tôi biến thái rồi không nhỉ?
Việc Đinh Việt đột nhiên chia tay, việc anh nằm vùng rồi mất tích một cách bí ẩn, tất cả đều trở thành những khúc mắc trong lòng tôi.
Tôi quyết định thi nghiên cứu sinh, rời xa thành phố này.
Cho dù tôi không yêu anh đến thảm nhưng đây là mối tình đầu của tôi. Đinh Việt là người đàn ông đầu tiên tôi thích. Tôi cần chăm chỉ học hành, mục tiêu là: “Thay đổi môi trường, làm lại từ đầu”. Lại một năm nữa xuân về hoa nở. Nhớ đến những câu tả cảnh mùa xuân, Giang Nam tháng ba, cỏ cây tươi tốt, đâm chồi nảy lộc, hoa nở chim hót, trong lòng tôi bỗng dưng sinh ra một loại phiền muộn và đau thương mơ hồ.
Mùa đông dần dần bị những ngày xuân ấm áp thay thế, chỉ còn nỗi đau sau do sự ra đi bất ngờ Ðinh Việt để lại là vẫn không thể nguôi ngoai.
Mai muốn chọc cho tôi vui nên cố tình nói: “Người ta thường bảo không buồn sao làm được thơ hay, giờ bạn làm thơ đi, kiểu gì cũng hay. Hơn nữa đâu phải lỗi của bạn chứ, bạn có thể buồn lẫm liệt, buồn hợp pháp mà!”
Tôi bật cười.
Mẹ đặt tên thật hay. Mai thì không tìm được lí do để buồn, còn tôi thì có lí do để buồn chính đáng, đúng là có phước.
“Phước Sinh, thời tiết dạo này rất tốt, mình đi chơi đi. Cuối tuần tới vườn chè nhé?”
Tôi đồng ý.