The Soda Pop
Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324143

Bình chọn: 9.00/10/414 lượt.

hứng thú với sự thay đổi giữa cuộc sống và công việc của Ngũ Nguyệt Vi, tôi ghét cái kiểu vênh váo của cô ta khi đạp người ta vào chỗ chết. Con nhà nghèo cũng có lòng tự tôn, cô là tiên nữ ăn trên ngồi trước cần gì phải dùng chân đạp mấy con kiến xuống đất không cho chúng ra phơi nắng nữa?

“Chuyện này anh cũng có trách nhiệm, Phước Sinh, xin lỗi em nhé! Cô ấy lên cơn điên em cũng đừng để ý làm gì, có chuyện gì đợi gặp Đinh Việt rồi hỏi thẳng hắn. Cũng không chắc Đinh Việt đúng như cô ta nói, một người đàn ông thích một người con gái hay không nhìn là biết ngay”.

Hắn đang an ủi tôi sao? Lạ nhỉ, không phải hắn bá đạo quen rồi, không theo đuổi được thì không bỏ qua sao?

Hạ Trường Ninh cười châm chọc rồi nghiêng đầu nhìn tôi: “Trong lòng em Hạ Trường Ninh này xấu xa thế sao?”

Quả thực trong lòng tôi hắn xấu xa lắm. Nào ngờ vừa nghĩ đến đấy tôi đã buột miệng: “Vâng, em luôn cảm thấy anh rất xấu”.

Nói xong tôi mới giật mình. Tôi liếc trộm Hạ Trường Ninh, sợ hắn nổi đóa đánh tôi một trận rồi ném tôi lại vùng ngoại ô này.

Hạ Trường Ninh hít sâu một hơi. Tôi nhìn thấy ngực hắn phập phồng, gân xanh trên bàn tay đang nắm vô lăng nổi rõ như muốn vỡ ra.

Thức thời mới là tuấn kiệt, tôi mau chóng bổ sung thêm một câu: “Đó là ấn tượng từ trước đây”.

“À, thế bây giờ không phải thế à?” Hắn cố dài giọng, lại còn dùng âm mũi, thể hiện rõ đang cực kì bất mãn.

Tôi vội vàng thêm câu nữa: “Anh nói đỡ cho Ðinh Việt, điều này cho thấy anh rất quang minh lỗi lạc!”

Hắn đưa mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ, tôi nhìn lại cố gắng tỏ ra thẳng thắn. Một hồi lâu hắn mới cười: “Người tốt thì làm tới cùng, em có cần anh điều tra rõ chân tướng sự việc này không?”

Tôi tự thấy mình chưa yêu Ðinh Việt tới mức chết đi sống lại mà chỉ là lòng tự trọng bị tổn thương, rất mất mặt, thế thôi. Nhưng tôi rất muốn biết rõ chuyện này. Tôi nghĩ, ai ở địa vị tôi cũng đều muốn biết chuyện này.

Nhưng Hạ Trường Ninh thực sựchỉ muốn làm người tốt tới cùng không? Hắn không có yêu cầu hay điều kiện gì khác? Tôi chớp chớp mắt thể hiện sự nghi ngờ.

“Đương nhiên, em cũng biết con người anh không phải là loại người tốt đơn thuần chứ. Cho dù có nhận vụ này thì cũng phải có thù lao, nhận thù lao của em thì coi như làm việc công, như thế em cũng yên tâm hơn”.

“Bao nhiêu tiền?”

Những ngón tay của hắn gõ nhẹ lên vô lăng, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phước Sinh à, con người anh vô cùng cố chấp. Em chưa hề nghe nói tới câu thứ không nhận được là thứ tốt nhất à. Em đồng ý làm bạn gái của anh một năm nhé! Lòng anh thoải mái, mà em cũng đỡ phải khó xử, tốt quá còn gì”

Hắn coi tôi là con ngốc chắc? Nhận lời hắn khác gì tự chui đầu vào rọ.

“Bố của Vi nói anh là người cố chấp từ trong ra ngoài, anh đã muốn làm việc gì thì nhất định sẽ làm được”. Nói xong hắn quay sang nhìn tôi đầy thâm ý.

Đây là đe dọa! Đe dọa trần trụi! Tôi ngậm chặt miệng!

“Thực ra nói làm bạn gái anh chẳng qua chỉ để khiến trong lòng anh thoải mải một chút thôi. Em càng bướng bỉnh thì anh càng bám sát. Em cho anh một năm, được không?”

“Coi như em không quen biết người nào tên Ðinh Việt”. Mặc cho hắn nói thế nào đi nữa, tôi chỉ biết rằng, nhạn lời hắn thì sau này hậu họa khôn lường.

“Sao con người em cố chấp vậy nhỉ? Ðã nói là em càng tránh anh càng làm tới. Không phải em thích anh cứ lấn tới đấy chứ?” Hạ Trường Ninh cố ý tỏ vẻ vui mừng.

Sắc mặt hắn giống như nói tôi thích hắn đến mức không biết xấu hổ vậy. Tôi tức quá, mở miệng định châm chọc hắn một trận.

Hạ Trường Ninh chậm rãi nói: “Vô tham nghiệm nhi tất chi giả, ngu dã; phất năng tất nhi cư chi giả, vu dã”. Em không cần phải nắn nót câu chữ dẫn trích điển tích ra để nói anh là loại lỗ mãng vô văn hóa. Anh chưa học cấp hai nhưng không mù chữ. Em học tiếng Trung, vậy câu này em cũng hiểu chứ? Chưa nghe rõ thì anh nói lại một lần nữa”.

Câu này nghĩa là chưa kiểm tra mà đã đưa ra kết luận là việc vô vùng ngu xuẩn, lấy một việc chưa xác định đúng hay sai ra làm chứng cớ là lừa dối đối phương.

Một người mười ba tuổi đi lính, có bằng tốt nghiệp tiểu học, chưa từng học cấp hai, cấp ba nhưng mở miệng ra là có thể nói được câu này, tôi quả thực thấy khiếp sợ.

Là vì thành kiến mà tôi luôn coi thường Hạ Trường Ninh? Lời hắn nói có hai nghĩa, không chỉ nói tôi coi thường hắn mà còn nói tôi nhìn nhầm hắn.

Tôi học tiếng Trung nhưng câu này ở trong sách nào tôi cũng không biết. Hơn nữa, tôi phải nghĩ mất một phút mới hiểu rõ nghĩa của câu này.

“Sao? Sợ rồi à?” Hắn hỏi đầy khiêu khích, rõ ràng hắn cảm thấy tự đắc khi dùng một câu văn cổ mà có thể đánh ngất một người tốt nghiệp khoa tiếng Trung. Cơn giận của hắn hôm ăn cơm chắc đã biến mất như mây khói rồi.

Tôi không muốn điều tra chuyện của Đinh Việt nữa nhưng Hạ Trường Ninh không nghe. Tôi không muốn biết cũng không được.

“Hạ Trường Ninh, nói thật, tôi không muốn gay gắt với anh đâu. Chỉ là tôi cảm thấy… anh thích tôi vì cái gì chứ? Như thế thú vị lắm sao?”

“Ha ha, được rồi, anh kể chuyện cho em nghe là em sẽ hiểu ngay”. Hạ Trường Ninh mở cửa xe để ánh nắng mặt trời và không