
, giống như chưa từng nói chuyện gì vậy. Tôi lại cảm thấy bất an trong lòng. Không biết cái tên này lại có ý đồ quái quỷ gì đây nữa?
“Phước Sinh, anh đã nói với ông già rằng em là vợ chưa cưới của anh, đính hôn rồi. Vì thế, họ sẽ sắp xếp cho chúng ta ở chung một phòng”. Hạ Trường Ninh chăm chú lật báo và nhẹ nhàng nói.
Không phải chứ? Ở chung một phòng với Hạ Trường Ninh trong nhà người lạ? Tôi kéo tay hắn nói: “Như thế không lịch sự, ở nhà người khác không thế được. Hơn nữa, nhất định phải ở nhà họ sao?”
“Em nói xem? Vì thế anh mới nói em đừng đi, còn em thì cứ nhất định đòi đi cùng anh. Em nói xem làm thế nào bây giờ?”
Hắn nói chuyện mà không thèm quay đầu sang, tôi sững lại mấy giây rồi bắt đầu lay lay hắn: “Anh trêu em đúng không? Em không sợ”.
Anh phì cười: “Được rồi, là anh trêu em. Nếu em rút lại những lời vừa rồi thì anh sẽ không sắp xếp như thế nữa”.
“Em đáp máy bay về”.
“Lên máy bay và lên thuyền cướp không có gì khác nhau, em đừng nghĩ đến chuyện về nữa”.
Tôi không tin, hắn dám à?
Xuống máy bay, ngồi xe tới nhà Ngũ Nguyệt Vi, Hạ Trường Ninh ghé vào tai tôi thì thầm: “Cơ hội cuối cùng”.
Tôi hừ một tiếng không thèm để ý.
Nghe nói quân nhân thế hệ trước vô cùng truyền thống và bảo thủ, tôi không tin Hạ Trường Ninh có thể giở trò gì ở đây.
Đây là một khu biệt thự liền kề, có thể thấy đã xây từ lâu rồi. Đi theo Hạ Trường Ninh vào bên trong, tôi để ý một chút, mọi thứ được bài trí rất bình thường. Ông già rất giản dị.
Trong trí tưởng tượng của tôi thủ trưởng của Hạ Trường Ninh là một ông già râu tóc bạc phơ, không cần giận mà vẫn uy.
Lúc ông ấy bước ra ngoài tôi mới sững lại, cái gì mà ông già chứ? Chỉ trạc tuổi bố tôi, chưa bị phát tướng, nhìn còn rất trẻ, chỉ ngoài năm mươi tuổi là cùng. Không biết có phải do ăn uống điều độ không, Hạ Trường Ninh từng nói ông ấy đã sáu mươi hai tuổi rồi.
“Ông có khỏe không ạ? Đây là Phước Sinh”.
Ông già nhìn tôi một lượt rồi cười ha ha: “Được lắm, cô bé này cũng khá xinh xắn đấy”.
Tôi thở dài, hóa ra đơn giản như vậy sao! Tôi vội mở túi lấy hộp trà Phổ Nhĩ của bố tôi ra và đưa bằng hai tay:
“Đây là một chút lòng thành của cháu, mong bác sẽ thích”.
Ông ta không nhận, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Không xinh bằng Vi, nhìn là biết con nhà nghèo. Anh thích gì ở nó chứ? Lại còn không biết xấu hổ mà dẫn tới đây? Tôi đã nói thế nào? Anh làmVi đau lòng như thế, sau này đừng bước chân qua cửa nhà tôi nữa”.
Tôi sợ ngây cả người, đã từng gặp người mất lịch sự nhưng chưa thấy ai mất lịch sự như thế này! Tay tôi buông thõng, hộp trà rơi thẳng xuống đất.
Tưởng thế là xong, ông ta còn lườm tôi với ánh mắt khinh bỉ, nói: “Mang bánh trà cám tới mà đã muốn lấy lòng tôi à?”
Tôi thực sự chỉ muốn cầm hộp trà đập cho ông ta một phát.
“Vi là con gái ông, thế con không phải con trai ông sao?” Hạ Trường Ninh không hề tức giận mà còn hỏi lạnh nhạt.
Ông già hừ một tiếng: “Là con trai tôi thì phải tốt với nó. Vi thích anh bao năm nay rồi sao anh nhẫn tâm làm nó đau lòng chứ? Nếu như tôi gật đầu đồng ý thì biết ăn nói với nó thế nào?”
Tôi trừng mắt nhìn ông ta mấy giây rồi kéo tay Hạ Trường Ninh: “Hoặc là chúng ta đi, hoặc là anh bán thân cho Ngũ Nguyệt Vi”. Cái gì mà giúp Hạ Trường Ninh qua cửa, cái gì mà không sợ, cái gì mà phải nhịn, phải lễ phép, những ý nghĩ đó tôi đã vứt hết rồi. Người trong gia đình này đúng là không có giáo dục!
Hạ Trường Ninh đứng yên, còn kéo tôi nhìn thẳng vào ông già.
Tôi lườm hắn rồi đứng bên cạnh, đợi tới khi ông ấy trợn đến chảy nước mắt ra thì tôi đi. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, có con gái như Ngũ Nguyệt Vi thế kia thì sẽ có người bố như thế này! Tôi thực sự tức chết mất!
Ông ta nói tôi còn chưa đủ sao mà còn coi thường bánh trà nhà tôi. Bố tôi còn không nỡ uống nữa!
“Nói đi, cô cần bao nhiêu tiền?”
Tôi bị sặc nước miếng tới mức ho khan, ho xong nhìn Hạ Trường Ninh và nói: “Anh trả lời ông ấy”.
Hạ Trường Ninh tươi cười hớn hở: “Phước Sinh muốn tiền mặt, cô ấy nói tiền mặt mới là tiền. Có điều, phải con số này”. Hạ Trường Ninh giơ hai ngón tay ra.
Ông già nhìn hắn một hồi lâu, ho nhẹ một cái, một cậu lính công vụ bước vào: “Đi, lấy món đồ ở đầu giường ta ra đây”.
Một lát sau cậu lính đặt gói đồ lên tràng kỉ. Ông già nói với tôi: “Hai trăm triệu tiền mặt, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cô cầm đi”.
Hai trăm triệu không làm tôi tức được, cùng lắm chỉ khiến Hạ Trường Ninh tức chết thôi, tôi đoán hắn nói con số là hai mươi tỷ! Tôi cười hì hì cầm tiền và nói: “Cảm ơn quà gặp mặt của bác. Anh Ninh, chúng ta đi thôi, không làm phiền thủ trưởng nghỉ ngơi nữa”. Tôi cố ý gọi thân thiết như thế đấy, muốn chọc tức tôi à, còn chưa biết ai chọc tức ai đâu.
Hạ Trường Ninh bị hai trăm triệu tiền bán thân chặn họng khiến gương mặt lúc đỏ lúc tái, hắn giật lấy cái gói trong tay rồi đặt về chỗ cũ, thở dài một câu: “Còn chuẩn bị cho con thật nữa chứ”.
Tôi nghĩ chắc là quà hơi ít rồi! Hạ Trường Ninh chỉ đáng giá hai trăm triệu thôi sao? Hai ngón tay của hắn không phải hai mươi tỷ thì cũng là hai tỷ chứ!
“Cô ấy n