
, trầm mặc không nói gì. Rồi
tất cả mọi người té ngửa khi Chỉ Dao nói, muốn Mân Huyên làm bạn tốt của
nàng.
Mân Huyên chỉ nghĩ, có lẽ nàng nói đùa, ai ngờ sau này, Chỉ Dao vẫn cứ quấn
lấy nàng. Dần dần, nàng phát hiện Chỉ Dao ngoại trừ có chút bệnh công chúa, thật
ra tính cách rất đơn thuần lại thẳng thắn, không có điêu ngoa tùy hứng như tưởng
tượng, vì thế lâu ngày sinh tình, hai người thành bạn thân.
Thật vất vả mới theo được Chỉ Dao tới vị trí tốt nhất của hội trường, Mân
Huyện ngồi vào chỗ của mình, nhìn nhìn bốn phía, không khỏi sinh nghi.
“Chỉ Dao, hôm nay các cậu mời giáo sư nào đến đây thế? Thật quá phô trương,
ngay cả sinh viên khoa khác cũng nhào tới xem.”
“Ha ha… Người đó không phải giáo sư. Nhưng, còn lợi hại hơn cả giáo sư.” Chỉ
Dao úp úp mở mở nói, vuốt mái tóc quăn, lời nói lộ ra một tia tự hào, lập tức
chỉ về mấy biểu ngữ phía trước. “Nhìn đi, tên đấy!”
Mân Huyên nhìn theo tay nàng, quay đầu lại, nhất thời quá mức sợ hãi, toàn
thân đông cứng lại, tim đập thình thịch tưởng nhảy ra khỏi lồng ngực đến
nơi.
Nàng trừng to mắt, cố gắng nhìn rõ hàng chữ làm nàng khiếp sợ không thôi,
cuối cùng chỉ còn nhìn thấy chín chữ: “Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh Doãn Lạc
Hàn.”
(*) không biết là cấp học hay khối học, hình như là cấp hai hoặc là lớp
11 hay sao ấy, ta thật không rõ lắm T_T
Doãn Lạc Hàn đứng trên đài cao chậm rãi mà nói, tiếng nói gợi cảm tràn ngập
từ tính, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất tôn quý, thành thục
trầm ổn, nháy mắt đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong hội trường.
Ngồi hàng ghế đầu, Mân Huyên tim đập thình thịch nhìn thân ảnh cao lớn vĩ
ngạn trước mặt, đầu óc trống rỗng, không thể ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, người
nàng muốn quên nhất lại bất ngờ xuất hiện.
Nàng thất kinh, cuống quít cúi đầu sợ hắn sẽ phát hiện ra nàng đang ở đây.
Không ngờ khuỷu tay bị huých nhẹ một phát, khuôn mặt xinh đẹp của Chỉ Dao hơi đo
đỏ, cười khẽ chớp mắt vài cái: “Mân Mân, thấy anh ấy thế nào? Rất tuấn tú đúng
không?”
“Cậu nói ai?” Mân Huyên bất ngờ bị Chỉ Dao cắt đứt suy nghĩ, lộ ra mẻ mặt ngơ
ngác.
“Ngu ngốc!” Chỉ Dao tức giận ngõ nhẹ đầu nàng, chỉ chỉ về hướng thân ảnh trên
đài: “Đương nhiên là anh ấy a.”
“À… À… Bề ngoài cũng được.” Mân Huyện không dám ngẩng đầu nhìn người kia,
đành phải cúi đầu đáp bừa.
“Mân Mân, cậu sao thế? Mặt đỏ như vậy!” Chỉ Dao nghiêng đầu, thân thiết hỏi
Mân Huyên.
Chỉ Dao tự nhiên cất cao giọng hỏi như thế, phút chốc ánh mắt mọi người đều
phóng đến đây, ngay cả Doãn Lạc Hàn trên đài cũng ngừng lại.
Mân Huyên vỗ vỗ cái trán đau nhức, làm bạn Chỉ Dao nhiều năm, có khi Chỉ Dao
thẳng thắn đến mức làm nàng dở khóc dở cười. Giống như lúc này vậy, những chyện
làm người ta chú ý nhiều không kể xiết.
Tiếp nhận vô số ánh mắt khác thường, Mân Huyên cố trấn định tự nhiên, dù sao
những chuyện xấu hổ như thế này, ngày ngày không thể không xuất hiện ở những nơi
có Chỉ Dao, nàng sớm đã coi như chuyện đương nhiên.
Chỉ có một ánh mắt sắc bén bắn từ trên đài là làm nàng đứng ngồi không yên,
chắc chắn hắn đã nhận ra nàng rồi, thật mất mặt quá, có lẽ hắn cho nàng nàng làm
thế này để hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Tối hôm đáo là một sai lầm, nàng thật hy vọng cả hai chỉ coi nó như một làn
khói mỏng, dần tan đi. Đọc đủ loại tin tức về Doãn Lạc Hàn, biết hắn là điển
hình của dạng công tử phong lưu, có rất nhiều đàn bà gợi cảm yêu diễm vây quanh,
nàng chỉ là một cô gái nhan sắc bình thường, có lẽ cảm giác với nàng đã bay mất
tăm từ bao giờ, hiện tại nàng lo lắng chẳng qua chỉ là tự tìm phiền não mà
thôi.
“Thật có lỗi, thanh âm của tôi lớn quá, quấy rầy.” Chỉ Dao chậm rãi xin lỗi,
ngược lại nhìn Doãn Lạc Hàn, “Lạc… Khụ… Doãn tổng tài, xin ngài tiếp tục.”
Doãn Lạc Hàn không để ý, nhún nhún vai, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia nhìn
không dễ phát hiện, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra điều gì khác thường. Hắn
quay người, bắt đầu giải thích các hình ảnh chiếu trên bảng.
Mân Huyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chỉ Dao, là ảo giác chăng, ánh
mắt Chỉ Dao cùng Doãn Lạc Hàn nhìn nhau rất khác lạ, tựa hồ bọn họ đã sớm quen
biết nhau.
Buổi diễn thuyết “phấn khích tuyệt luân” cuối cùng cũng kết thúc trong tràng
vỗ tay rào rào cùng tiếng hét chói tai điên cuồng của những sinh viên nữ. Tuy
vậy, Doãn Lạc Hàn vẫn giữ nguyên bình tĩnh, khuôn mặt tuấn dật lãnh khốc như cũ,
không biểu cảm, đôi mắt sắc bén quét một vòng dưới đài, dừng ở một nơi nào đó,
miệng hơi mấp máy.
Mân Huyên cảm nhận được tầm mắt kia đang nhìn về chỗ nàng ngồi, nàng hơi quay
mặt đi, quả nhiên nhìn thấy Chỉ Dao ngượng ngùng gật đầu đáp lại. Nàng còn chưa
kịp nghĩ nhiều, liền nhận thấy ánh mắt đã chuyển sang người nàng, theo bản năng
ngẩng đầu, đột nhiên bị hút vào đôi mắt thâm trầm như vực thẳm, bạc môi hắn
nhếch lên, cười bí ẩn.
Nàng gần như ngừng thở, trái tim nháy mắt đập chậm nửa nhịp, hắn hình như vẫn
chưa nhận ra nàng, nếu không sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
“Mân Mân, diễn thuyết xong rồi, chúng ta đi thôi.” Bả vai bị huých nhẹ, Mân