
Anh điên rồi.
- Không! Anh chỉ yêu em thôi. Hãy để anh được ở bên em, hay để anh đi cùng em, đến bất cứ nơi nào, đến cuối cuộc đời, em nhé?
Cô ngã vào vòng tay mạnh mẽ của anh đang mở rộng chờ đón. Không một
nụ hôn, chỉ có những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc. Có hề gì đâu, khi họ đã thuộc về nhau? Người ta biết mình thuộc về ai đó khi
hai trái tim cùng hoà nhịp đập, khi họ thấy không thể sống thiếu người
đó chứ không phải chỉ là khi họ trao nhau những nụ hôn.
Ai đó đã nói, nếu có nơi nào mà đất và trời hoà vào cùng nhau, thì đó chính là ở biển cả. Và tình yêu nói, nếu có một nơi mà hai tâm hồn hoà
vào làm một, tạo nên một sức mạnh lớn hơn mọi khó khăn, thử thách, đó
chính là trong tình yêu.
Mùa xuân đã bắt đầu đặt dấu ấn của mình lên khắp phố phường bằng
những chồi non lú nhú xanh mướt trên những cây bàng dọc hè phố. Hà Nội
được tô điểm thêm những sắc màu tươi tắn bởi những gánh hàng hoa của cô
hàng hoa có nụ cười khiến người khác bối rối. Bởi không biết điều gì
rạng rỡ, tươi tắn hơn? Nụ cười của các cô hàng hoa hay những đoá hoa?
Những cây hoa Sưa cũng bắt đầu trở mình, phủ lên cành những tán lá màu
xanh non đặc trưng của mình. Chỉ chờ khi tháng ba về, là những bông hoa
Sưa lại ào ra bất ngờ trắng xóa, rơi đầy vỉa hè. Những bông hoa ly ti
trắng xoá bay lả tả trong không gian như tuyết miền nhiệt đới khiến cho
những du khách phải ngẩn ngơ đứng lại ngắm nhìn mãi. Những bông hoa sưa
rồi sẽ rơi đầy trên mái tóc của những người ngồi trên hai chiếc Vespa
chạy chầm chậm trên đường.
Mùa xuân tình yêu chưa bao giờ trở về trọn vẹn đến thế, sau một mùa đông lạnh lẽo và khắc nghiệt.
Tối nay ánh trăng đặc biệt sáng ngời, nó lại bị một tầng mây mù đỏ như máu bao trùm, khiến cho ánh trăng vốn thanh nhã, thoạt nhìn âm trầm dị thường, ngay cả trong không khí giống như cũng lộ ra mùi máu tươi, rạng sáng hai giờ đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có lá cây xào xạt lay động, không ai lại đi để ý bầu trời đêm quỷ dị.
Sáng ngời trong phòng, đầy đủ các loại dụng cụ phẫu thuật, đáng tiếc nơi này không phải là phòng phẫu thuật mà là phòng giải phẫu.
Cô gái mặt bị khẩu trang che hơn phân nữa, nhìn không ra diện mạo, một đôi mắt sáng ngời sắc bén chuyên chú nhìn chằm chằm thân thể màu trắng nằm trên giường. Thu hồi thước đo trong tay, cô gái lạnh giọng nói: “Người chết giới tính là nữ, chiều cao 1m68, tuổi từ hai mươi đến ba mươi tuổi, thi thể đã muốn bắt đầu hư thối, bước đầu suy đoán, hẳn là chết khoảng hơn một tháng.”
Đứng sau cô là một cô gái trẻ tuổi, nghiêm túc ghi chép lại, trên tay không dám có nửa điểm chậm trễ.
Cẩn thận kiểm tra mỗi một chỗ trên thi thể, khi nhìn đến ngón tay thi thể thì, Trác Tình nhíu mày, thanh âm như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh: “Người chết mười móng tay toàn bộ bị nhổ.”
“Lại là mười móng tay bị nhổ?” Hình Lam dừng tay một chút, nhanh chóng ngẩng đầu: “Trác y, này có thể hay không là liên hoàn giết người án?!” Hơn nữa đây, đã là bốn thi thể nữ bị nhổ móng tay!
Trác Tình chuyên chú kiểm tra trên thi thể lưu lại mỗi một chỗ dấu vết, một lúc sau, mới lạnh giọng trả lời: “Có phải hay không liên hoàn giết người án, hẳn là từ nghành điều tra nhận định, làm một pháp y, trách nhiệm là ghi chép tường tận tất cả đặc thù trên thi thể cùng nguyên nhân tử vong, cung cấp các chứng cớ cùng manh mối để phá án. Tùy ý kết luận là liên hoàn án, dễ dàng dựa vào đó để kiểm tra, sẽ xem nhẹ những chi tiết khác.”
“Tôi đã biết.” Hình Lam âm thầm gõ gõ đầu, Trác y là người trẻ tuổi nhất trong vài năm gần đây, năng lực rất xuất sắc đã sớm làm chủ kiểm pháp y, có thể đi theo bên người cô học tập, thật sự rất nhanh tiến bộ, chỉ là khuôn mặt cô vạn năm không đổi ánh mắt lạnh như băng, vẫn là rất dọa người! Nhất là lúc cô làm việc!
“Người chết cổ có dấu tay làm bị thương, hiện lên màu đen, còn lại hai bên nhìn không rõ thấy ngoại thương, người này chết là do bị nghẹt thở. Hạ thể hoàn hảo, loại bỏ khả năng trước khi chết nạn nhân bị xâm phạm.” Trác Tình một bên cởi bao tay, vừa nói: “Tiểu Hình, trước khi trời sáng liền đem báo cáo chỉnh sửa lại sau đó đưa tôi ký tên, rồi giao cho bộ phận hình sự, còn có vừa rồi tìm được vật mẫu, sáng mai đưa đến khoa kiểm nghiệm, rồi cô có thể nghỉ ngơi.”
Hình Lam trong lòng khóc thét,ngoài miệng lập tức nói: “Đã biết.” Đêm nay lại không được ngủ!
Hình Lam thu thập từ người chết từ trên xuống dưới quần áo cùng một ít da làm vật mẫu, bỗng nhiên thấy có một vật hình tròn bằng kim loại cỡ lòng bàn tay, hỏi: ”Trác y. Đây là vật từ trên áo khoác người chết tìm được, phải chuyển giao cho bên hình sự sao?”
Trác Tình tùy ý nhìn lướt qua, trả lời: “Trước đưa đi khoa kiểm nghiệm, bọn họ sẽ xử lý.” Nói xong gọn gàng đi ra khỏi gian khám nghiệm tử thi.
“Vâng.” thu thập xong vật mẫu cùng bản ghi chép, Hình Lam chạy nhanh đuổi kịp Trác Tình, bước nhanh rời đi gian khám nghiệm tử thi.Mặc dù là đã ở bộ phận pháp y công tác nửa năm, cô vẫn là không dám đêm khuya một mình ở cùng một chỗ với thi thể.
“Thế nào? Khám nghiệm tử thi báo cáo xuất hiện gì không?” Mới