Pair of Vintage Old School Fru
Bốn Năm Phấn Hồng

Bốn Năm Phấn Hồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323360

Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.

i lệ.

Thực sự tôi không nhìn tiếp được nữa. Tôi không thể nói mình có bao

nhiêu lòng chính nghĩa, không thể nói bình thường mình đã đối tốt với

Diệp Ly ra sao, không thể nói mình là một người tốt, cũng không thể nói

từ trước tới nay tôi chưa từng coi thường Diệp Ly. Nhưng ngày hôm đó tôi đã thực sự thất vọng và cả phẫn nộ nữa. Tôi cảm thấy rất khó chịu, cứ

như có vật gì đang đè nặng trong lòng, những cái đập vào mắt đều không

thể chịu được. Phòng kí túc xá ánh sáng không đủ, tứ phía đều chất đống

những thứ linh tinh.

Tiếng mắng mỏ của La Nghệ Lâm dường như không hề có ý muốn dừng lại. Cuối cùng tôi phải nói với La Nghệ Lâm rằng: "Cậu có thể bớt nói vài

câu đi được không? Cậu làm cái gì vậy? Người ta cũng chỉ lấy của cậu một chút nước sôi thôi mà, cậu nghĩ lại xem cậu đã nói những gì?"

Học kỳ đầu tiên gần như đã qua đi trong sự ngây ngây ngô ngô như thế. Tôi thậm chí không nhớ nổi dù chỉ một việc mà tôi đã từng làm trong học kỳ đầu tiên của đại học đáng để ghi lại. Tôi đã được tập quân sự. Tôi

đã có rất nhiều người theo đuổi trong cùng một thời gian, với số lượng

nhiều nhất từ trước tới nay. Nhưng tôi vẫn chưa có bạn trai, tôi cho

rằng mình vẫn còn thích cậu bạn thời trung học. Tôi đã tham gia đoàn thể xã hội nhưng hai tháng sau đó đã rút ra. Tôi đã ba lần lên phòng tự

học, đó là ba lần tự học duy nhất trong suốt bốn năm đại học và đã hiểu

tại sao lại có câu: "Lên phòng tự học là đỉnh cao của sự tẻ nhạt". Tôi

và Trịnh Thuấn Ngôn đã xích lại gần nhau hơn.

Bỗng nhiên tôi thấy không đủ kiên nhẫn để viết nữa, tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói nhưng rất sốt ruột, bởi càng viết tôi càng

tỉnh táo nhận ra rằng cuộc sống sinh viên của mình đã sắp hết rồi. Bởi

vì tôi đã bắt đầu hồi tưởng lại. Giống như một người già sắp chết đang

đau khổ hồi tưởng lại cuộc đời không mấy huy hoàng của chính mình. Tôi

viết về cuộc đời đại học sắp trôi qua từng tí từng tí một, và có cảm

giác như đang viết di chúc, có cảm giác đau đớn của sự chết chóc.

Khi học kỳ một sắp kết thúc, mối quan hệ giữa những người trong phòng càng trở nên rõ ràng hơn. Ví dụ, tôi thì có xu hướng giao lưu với Trịnh Thuấn Ngôn.

Nhưng hình như cô ấy đã đạt đến mức độ cao nhất của sự bàng quan, một kiểu giữ mình sáng suốt, cô ấy giữ khoảng cách với tất cả mọi người

trong phòng. Chương Hàm Yên thì khiến cho ai cũng có cảm giác xa cách,

nhưng cô ấy rất thích tôi, còn tôi lại cố gắng giữ khoảng cách với cô

ấy, bởi vì gia đình cô ấy quá giàu có, quá thu hút sự chú ý. Điều đó

không phù hợp với một người có tác phong kém cỏi như tôi. Diệp Ly thì

đối với ai cũng rất tốt với một vẻ nhút nhát rụt rè. La Nghệ Lâm, tôi

không nói được gì về cô ấy, cô gái này luôn khiến tôi không thể nói được câu nào, không có gì để nói, như vậy cũng coi như là cô ấy đã đạt đến

một mức độ cao nhất rồi. Tô Tiêu thì khi đó vẫn có vẻ khá là ngoan

ngoãn, ngoài việc cô ấy quá nũng nịu khi nói chuyện với những cậu bạn

trai bị thay liên tục khiến người khác khó chịu, còn lại cũng có thể coi cô ấy là người yên phận.

Sự gặp gỡ giữa người với người cần có duyên phận, điểm dựa của trái

tim với trái tim lại càng cần phải có duyên phận. Trăm năm tu hành là

bạn cùng phòng, nghìn năm tu hành mới có thể thành bạn tri kỷ. Rất hiển

nhiên, sáu người cùng phòng chúng tôi mới chỉ tu được trăm năm.

Khi tôi viết cuốn tiểu thuyết này, có rất nhiều bạn trên mạng đã biện bác rằng phòng kí túc ở đại học không phải như thế. Chị em cùng phòng

bọn họ có thể sống với nhau hoà hợp ra sao, ra sao, không hề chành choẹ

bới móc nhau. Như vậy tôi còn có cái gì hay ho để nói đây, chỉ là các

bạn may mắn đấy thôi, kĩ năng sống chung giữa người với người không phải là tôi không hiểu, không phải là bạn cùng phòng của tôi không hiểu, mà

là sáu người với sự khác biệt tính cách quá lớn, muốn thực sự tốt như

chị em ruột thì quả là một việc rất khó. Tôi không hê có ý nói xấu nữ

sinh toàn trường một chút nào. Cảnh ngộ của mỗi người khác nhau thì thế

giới mà họ nhìn thấy cũng không giống nhau.

La Nghệ Lâm, trong đợt tập quân sự, năng động hoạt bát, lại tỏ ra

tích cực nên khi đợt tập quân sự kết thúc, cô ấy được thầy giáo uỷ nhiệm làm uỷ viên nữ công. Nói về chức vụ thì cái này đúng là sau khi vào đại học tôi mới nghe nói đến. Không biết là mỗi trường đại học đều có

hay là chỉ những khoa nhiều nữ sinh như khoa chúng tôi mới có. Tôi không biết chức vụ đó là làm gì, chỉ biết rằng mỗi khi cần thông báo việc gì

đó cho các phòng trong kí túc xá nữ, cô ấy liền dốc sức lần lượt đến

từng phòng một thông báo, khi đó cô ấy đặc biệt có phong thái lãnh đạo,

cô ấy đứng ở hành lang hô to: "Các bạn năm thứ hai chú ý, các bạn năm

thứ hai chú ý, có thông báo...". Lượng hơi đủ, tiếng nói to, dư âm bay

bổng, có tư chất phát biểu của lãnh đạo.

La Nghệ Lâm, mỗi lần viết đến cái tên này, tôi không thể dừng được sự cảm kích vô cùng. Thứ nhất, cảm kích cô ấy là một nhân tài, có thể xuất đầu lộ diện trong một đống các ban ngành trong trường đại học. Thứ hai, cảm kích cô ấy thật có bản lĩnh, có thể khi