
t mực coh rằng
nữ sinh đại học có lẽ sẽ thuần khiết, thông minh, xinh đẹp, trẻ trung,
có khí chất. Kẻ may mắn thì có thể gặp được người con gái như vậy, mà
nếu gặp được thật thì, ha ha..., lại sẽ bắt đầu một cuộc đấu, một cuộc
thi theo đuổi mĩnhân. Cho dù là theo đuổi mĩ nhân ở đâu thì những thí
sinh đều phải là người có tinh lực, tài lực, nhân lực, nghị lực, chịu
lực, nếu thực lực không đủ hùng hậu thì luôn luôn có thể bị đào thải
khỏi cuộc chơi bất cứ lúc nào một cách tàn khốc. Một mĩ nhân tuyệt vời
giống như một đồ vật tinh xảo, đẹp đẽ và cao giá bày trong tủ kính: ai
ai cũng có thể xem, có người chỉ dám đứng ngoài xem, có người dám đến
gần để xem, có người còn yêu cầu lấy ra để xem, tuy nhiên có mấy ai mua? Cách ví von ấy ấy thật khó nghe nhưng nghĩ kĩ thì sự thực cũng đơn giản như thế. Nếu trong một thời gian dài "mĩ nhân" không tìm thấy "người
mua" thì "hàng mới" sẽ lên giá còn bản thân như viên ngọc mất đi sắc
sáng bóng, trở thành một món hàng cũ, chỉ còn cách bán hạ giá.
Thẳng thắn mà nói, Dịch Phấn Hàn tôi đã từng gặp rất nhiều bạn trên
mạng. Nhưng chỉ có một người là mãi mãi. Chuyện đầu tiên mà tôi và Trần
Thuỷ hợp tác với nhau chính là gặp bạn trên mạng. Chàng trai ấy là
sinh viên một trường đại học bên Sa Hồ. Vì không phải là bạn trên mạng
của tôi nên tôi rất thản nhiên. Chọn một ngày, tôi và Trần Thuỷ đến ngôi trường của bọn họ với khí thế hùng dũng hiên ngang. Kết quả là cậu nam
sinh đó đến cơm cũng không mời chúng tôi ăn được một bữa. Lúc đó tôi
không hề biết một "quy tắc bất thành văn" nhất thiết phải có khi gặp mặt bạn trên mạng, là nếu như không được mời ăn cơm có nghĩa là hai người
đã không lọt vào tầm ngắm. Cho nên cũng không cảm thấy nhục nhã gì, tôi
và Trần Thuỷ lại trở về với khí thế hùng dũng hiên ngang.
Vừa về đến phòng tôi liền nhận được điện thoại của cậu bạn đó, nói
một hồi rất lâu hoá ra là muốn mời tôi đi ăn. Tôi nghi hoặc, tại sao vừa nãy lại không mời? Cậu ấy lại nói rất lâu, tôi chợt nhận ra là vì cậu
ấy không muốn mời Trần Thuỷ, người cậu ấy muốn mời là tôi! Không thể
nào, chẳng lẽ hai người ăn cơm lại tiết kiệm được nhiều tiền hơn so với
ba người sao? Tôi cầm điện thoại và cố nhớ xem mặt mũi cậu ta ra sao
nhưng không thể nhớ nổi. Vừa đặt điện thoại xuống, cậu ta lại gọi, tôi
không nghe. Sau này cậu ta còn gọi tới vài lần nữa hẹn tôi đi chơi
nhưng tôi đều từ chối. Thực sự tôi nghĩ không ra lí do gì mà cậu ta muốn hẹn hò với tôi. Làm người yêu ư, cậu ta còn chưa chạm tới được ranh
giới đó, làm bạn bè bình thường ư, xin lỗi, tôi là một nữ sinh trầm
lặng, tôi vốn không thích kết bạn. Cậu ta lại nói hãy bắt đầu từ bạn
bè bình thường, thật là một cái cớ vụng về kém cỏi. Nến đàn ông không
thích bạn thì sẽ không muốn làm bạn với bạn, nhưng nếu đã thích bạn thì
không phải chỉ muốn làm bạn bình thường với bạn.
Sau lần đó tôi hiểu rằng, gặp bạn trên mạng thực tế chính là sự thân
thiết biến tướng. Nếu vừa ý thì có qua có lại, nếu không thì coi như từ
trước đến nay chưa bao giờ biết bạn, họ sẽ gạt bỏ bạn không cần suy
nghĩ. Chỉ có điều, lần đó cậu nam sinh ấy đã để ý đến tôi mà không để ý đến Trần Thuỷ khiến tôi cảm thấy thật có lỗi với cô ấy. Nhưng Trần Thuỷ lại tỏ vẻ như không có gì, không mảy may ghen tuông hay đố kị. Cô nữ
sinh này thực sự thuộc tuýp người có đầu óc khá đơn giản. Ngốc nghếch
cũng có cái hay của ngốc nghếch. Lần cùng Trần Thuỷ đi gặp bạn trên
mạng đã mang lại cho tôi sự khích lệ cực lớn. Thế là tôi bắt đầu chìm
đắm, mê mẩn với việc gặp gỡ bạn trên mạng. Trên mạng tôi nói nhiều hơn ở ngoài rất nhiều. Internet cho tôi cảm giác an toàn, Internet từng mang
lại cho tôi sự ấm áp thực sự. Internet là hư ảo viển vông nhưng cảm giác mà nó đem đến cho chúng tôi là sự chân thực, vui vẻ hoặc đau khổ, thậm
chí cảm giác yêu một người cũng vô cùng chân thực.
Khi đã gặp gỡ nhiều bạn trên mạng rồi thì sẽ thay đổi quan điểm của
chính bản thân mình trước đây. Gặp gỡ bạn trên mạng kì thực không thể
nói đến hai chữ "thân thiết", chẳng qua chỉ là sự cô đơn mà thôi. Mỗi
lần gặp bạn trên mạng tôi đều rất thản nhiên, tôi biết rằng mình không
thể doạ người ta sợ đến nỗi chạy mất. Tôi cũng không sợ gặp phải "con
ếch xanh". Chẳng qua cũng chỉ vì tôi quá cô đơn. Nói chuyện với người lạ cho tôi cảm giác an toàn. Về sau, tôi gặp bạn trên mạng như gặp bạn cũ, một chút căng thẳng lo lắng cũng không có. Ngoài cậu bạn trai trước
đây - mối tình đầu của tôi, thì chàng trai duy nhất trên mạng tôi từng
yêu thật lòng là sau khi tôi vào đại học. Tôi như con thiêu thân bay vào lửa trong vô số đêm đen, tôi dùng tình yêu lớn lao của mình để thắp
sáng trái tim vẫn mãi cô đơn của tôi.
Kiểu tình yêu đó, tôi biết rõ rằng không thể "uống" thì cũng phải
"say" một cách liều lĩnh. Những cô bạn học khác của tôi cũng gặp gỡ bạn
trên mạng, có người rất thường xuyên. Tôi thì xuất phát từ sự cô đơn,
còn mục đích của họ rất rõ ràng là tìm bạn trai. Bởi vì số lượng nam
sinh của ngôi trường này thực sự không nhiều, "chất lượng" cũng không
tốt. Về cơ bản, khi còn năm