
i?!
“Bông cúc! Tôi nợ em một cái mạng.” Nói xong, anh ta nắm lấy sợi dây
chuyền trên cổ, dùng cánh tay tàn phế đeo lên cổ tôi với vẻ ngạo nghễ.
Tôi chưa kịp phản ứng, còn chưa kịp nói gì, giám thị bên khu Trung
học đã nộ khí xung thiên chạy vào lớp: “Lý Hoa Thành! Tôi cảnh cáo cậu,
cậu mà còn sang khu trường Cấp 2 một lần nữa, tôi sẽ báo cho cậu học đúp thêm lần nữa!”
“Thầy giám thị, tôi đang báo ân, không phải là thầy luôn bắt học trò
có ơn phải báo đáp sao?” Anh ta cười khinh miệt, nhìn tôi một cái, rồi
như một hoàng đế được đám hầu cận hộ tống đi ra khỏi lớp.
Chờ anh ta đi khuất sau hành lang, cả lớp như điên cuồng vây lấy tôi, “Bông cúc nhỏ, mày cứu đại ca à?”
“Bông cúc, sao mày lại quen được đại ca?”
“Bông cúc, không ngờ nhé, kinh phết!”
Người này gọi bông cúc, người kia gọi bông cúc. Tôi bị hỏi tới mức
hoa mắt chóng mặt, ngoài sợi dây chuyền bạc treo trên cổ tôi ra, ánh
nhìn của tôi không chạm vào đâu, vào bất cứ thứ gì khác.
Tôi thích gì, anh ta sẽ làm điều đó, tôi ghét gì, anh ta sẽ cố tránh – trừ một thứ.
Anh ta không bao giờ chịu gọi tên tôi, chỉ kêu Bông cúc nhỏ, bông cúc nhỏ.
Trừ điều đó ra, anh ta không để tôi chê điểm gì.
“Bông – Cúc – Nhỏ” Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét bá láp đó, tôi cũng
biết thằng đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Lý Hoa Thành – Âu Cảnh
Dịch.
Chỉ có hắn mới không bao giờ một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai,
nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông – Cúc – Nhỏ khiến người ta nổi da gà.
Âu Cảnh Dịch nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định
cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra
rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.
“Anh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!” Tôi bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
“Bông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii~ Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy~”
“Anh Âu, có gì nói đi, nói xong thì cút!”
“Ái chà~ Người ta nhắn hộ đại ca nhớ~Đại ca Thành bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường.”
Tôi có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên,
“Nghe thấy rồi, Cút!” Trợn mắt lên cho hắn đôi lòng trắng con ngươi, tôi quay về lớp.
Còn có thể nghe thấy hắn ti tỉ “Đại ca bao nhiêu gái không thèm, lại cứ thích cái con suy dinh dưỡng người bé như quả ớt này!”
Tan học, tôi ra cổng phía bắc, Lý Hoa Thành nhảy từ tường rào xuống, cười hì hì vuốt tóc tôi, kéo tôi vào ngực. “Cái gì vậy?”
“Đi ăn cơm với anh!” Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc ngắn của tôi.
“Mẹ em mắng!” Tôi lắc đầu, từ chối như mọi ngày.
“Hôm nay sinh nhật anh!”
“Bố em mắng!” Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.
“Anh đi xin phép bố mẹ em” Nói xong, anh ta kéo tôi lên xe thật.
“Anh điên à!” Tôi kéo áo lại, không chịu. Thậm chí tôi biết, bố mẹ mà nhìn thấy Lý Hoa Thành, trong nhà tôi sẽ nổ ra một cuộc cách mạng.
“Thế đi ăn cơm với anh”, có lúc, anh ta bướng như một con bò.
“Thôi để em về hỏi bố mẹ”, nói xong tôi lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.
Tôi đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên tôi nói dối.
Tôi bảo bố mẹ là tôi muốn đi dạo phố với bạn.
Với ai?
Với bạn gái trong lớp.
Về sớm nhé!
Vâng.
Tôi không hiểu vì sao tôi đã lừa dối, tôi không hề thấy đi chơi với
Lý Hoa Thành là tội lỗi lớn, nhưng trong tiềm ý thức, tôi không dám nói
thật ra. Thay đồng phục, tôi mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà.
Lý Hoa Thành đợi ở đầu đường, anh ta rất ít khi lảng vảng gần nhà tôi.
Hỏi anh ta vì sao, anh ta chỉ nói mình không phải người ở đây, sợ làm rầy rà cho tôi.
Lên xe anh ta, tôi nghe thấy tiếng một đàn xe máy đuổi theo sau lưng, ngoái đầu lại, hơn chục chiếc xe máy của bọn Âu Cảnh Dịch chạy theo sau đôi tôi.
Họ đi sau xe Lý Hoa Thành rất xa, đỗ đèn đỏ cũng cách hai con phố.
Sau này, tôi mới biết, thì ra tôi và họ là hai thế giới khác biệt hoàn toàn…
Tôi chưa từng đi nói Thọ Sơn, giờ được ngắm phong cảnh thành phố Cao Hùng, quả thực rất đẹp.
Tôi có thể thấy rất nhiều đèn, rất nhiều toà nhà cao.
Gió rất to, mấy lần tôi tưởng tôi bị gió thổi ngã, nhưng tôi cảm thấy rất vui sướng, bởi đây là lần đầu tiên tôi được đi chơi cùng bạn bè.
Lý Hoa Thành không nói gì đi đến bên tôi, cởi áo ra khoác lên vai tôi “Muốn về chưa?” Trong hơi thở anh ta có hơi rượu, Âu Cảnh Dịch đã mang
đến một đống bia, tôi nghĩ Lý Hoa Thành đã uống không ít.
Tôi lắc đầu “Thêm tí nữa thôi, ngắm thêm một tí!”
Anh ta cười, trong mắt rất dịu dàng “Được, chờ thêm tí.” Tôi vẫn thấy những lúc ôm tôi, anh ta không giống một đại ca. Chí ít cảm giác khác
hẳn với người thân ôm tôi. Khác ở đâu thì tôi không biết.
“Ô~ Chị Hai, sinh nhật đại ca, không tặng đại ca gì à?” Tiểu Hổ vung chai rượu từ xa lớn tiếng hỏi.
“Hiến cái hôn, hiến cái hôn!” Rồi thằng Lâm khệnh bắt đầu gào theo.
“Hiến thân, hiến thân!” Âu Cảnh Dịch khốn nạn bắt đầu khích thêm.
“Bọn này lắm chuyện quá!” Tôi dựa đầu lên ngực Lý Hoa Thành nói buồn buồn.
“Nào!” Anh ta kéo tay tôi, nhảy qua lan can, trượt xuống sườn núi nhỏ, đến đứng trên một chỗ đất phẳng.
“Bông cúc nhỏ, ngồi xuống đây” Anh ta ngồi ph