Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm

Bông Hồng Dại Mình Lãng Tử Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321661

Bình chọn: 7.5.00/10/166 lượt.

Thời gian trời đông giá rét, người đi trên đường tốp năm tốp ba, hướng đến đường cái náo nhiệt trở nên cực kỳ hoang vắng vì lạnh.

Một thân ảnh nhỏ gầy bước nhanh đi ở trên đường, quần áo trên người nàng đơn bạc, vải thô trên áo là may vá nhiều lần chắp lại.

Tóc dài đen đáy bện thành hai cái bím thật dài, theo bước đi của nàng, mái tóc cũng đi theo ở trên vai gầy hoảng loạn.

Nàng đi được rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn vì trời giá rét mà phiếm hai đỏ ửng, thở ra khí phun sương trắng, trong lòng gắt gao ôm một cái túi giấy dầu nhỏ(*)

(*) loại túi giấy màu vàng mà thời cổ hay dùng để đựng các loại thức ăn

Nàng ôm thật chặt, muốn dùng nhiệt độ cơ thể che chở cho gà nướng cùng bánh nướng trong túi giấy dầu nhỏ kia, làm cho cha cùng tiểu muội nhỏ tuổi trong nhà có thể ăn đến thức ăn nóng hổi.

Năm mới đến, mỗi người đều ở nhà đoàn viên, vây quanh ăn cơm, mà nàng cũng thừa dịp nhiều ngày may vá chút quần áo, kiếm được mấy văn tiền, mua chút đồ ăn xa xỉ, làm cho trong nhà luôn luôn nghèo cũng có thể qua năm mới.

Nghĩ đến tiểu muội tuổi nhỏ nhìn đến gà nướng thơm mềm lúc ấy có thể tươi cười, Viên Nhật Sơ gợi lên cánh môi đông cứng, cước bộ cũng nhanh hơn.

Ngay tại khi nàng cúi đầu đi mau, không chú ý tới cửa bóng người đi ra ở phía trước, nên cùng người nọ đánh lên, thân mình nhỏ gầy lập tức ngã, túi giấy dầu nhỏ trong lòng cũng bay đi ra ngoài.

“Làm cái gì!” nam nhân bị đụng vào nhăn lại mi, chân giẫm xuống, vừa vặn đạp đến gà nướng trong túi khiến nó bay ra, liền ngay cả bánh nướng cũng rớt xuống.

“Đồ ăn của ta!” Viên Nhật Sơ chạy nhanh bò lên, đau lòng nhặt lên bánh nướng cùng gà nướng đã bẩn, mày nhíu lại, tức giận trừng hướng nam nhân, “Đền ta!”

“Đền cái gì mà đền?” Nam nhân ghét nhìn nàng, “Cút! Đừng cản đường đại thiếu gia” Nói xong, chân sẽ đá văng nàng ra.

“Nha? Trần thiếu gia, làm gì cùng cô bé nhỏ này so đo?” cô nương ở một bên nũng nịu ngăn cản. “Cô bé nhỏ, mau rời đi nơi này.”

Viên Nhật Sơ cũng không đi, một đôi con ngươi lạnh lùng giận dữ trừng mắt nam nhân.

Thúy Hương Viện là thanh lâu nổi danh trong thành, mà nam nhân áo hoa đụng vào nàng, sắc mặt say rượu màu đỏ, vừa thấy đã biết là khách nhân đến thanh lâu tìm hoan lạc.

“Đền ta!” Nàng lặp lại hai chữ này, nhìn đồ ăn bị rớt ở đất, nghĩ đến mặt thất vọng của muội muội cùng phụ thân, nàng không được để chính mình liền như vậy quên đi.

“Đền ngươi?” Trần thiếu gia đánh cái ợ đầy mùi rượu, khinh thường nhìn nàng. “Đại gia cũng chưa trách ngươi đụng vào đại gia, ngươi còn dám bắt đền đại gia, ngươi…… Nha? Nhìn kỹ lại, bộ dạng của nha đầu ngươi không tệ!”

Như là phát hiện cái gì, mắt Trần thiếu gia sáng lên, ngón tay ngả ngớn sờ soạng mặt Viên Nhật Sơ một chút.

Nàng chán ghét thối lui xuống, “Không nên đụng ta!” vị rượu kia cùng ánh mắt đáng khinh kia, làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

“Chậc chậc, tính tình thật mãn nồng(*)! Ha ha……” Trần thiếu gia cảm thấy hứng thú nở nụ cười. “Được, đại gia đền nàng, chỉ cần nàng bồi đại gia ta một đêm……” thân thủ hắn muốn ôm lấy nàng.

(*) bình tĩnh đến nghẹt thở

“Gia, đừng như vậy, người ta chính là một cô gái nhỏ.” cô nương một bên chạy nhanh ngăn cản, thân thể dán hướng Trần thiếu gia, cười duyên nói: “Hơn nữa, có Hồng nhi cùng gia còn chưa đủ sao?”

“Hắc hắc, có Hồng nhi bồi đương nhiên đủ.” Trần thiếu gia dùng sức ôm eo Hồng nhi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Viên Nhật Sơ. “Nhưng mà tiểu cô nương này đại gia ta cũng muốn…… Người tới! Đem nàng bắt về phủ đi.”

“Tránh ra! Các ngươi dám chạm vào ta?” Viên Nhật Sơ không ngại thả ánh mắt lạnh như băng nhìn về người phía muốn bắt lấy nàng, bộ dáng cao ngạo lại tôn quý kia thoáng chốc làm kinh sợ thủ hạ của Trần thiếu gia, bọn họ nhìn nhau, không khỏi có điểm chần chờ.

Thấy thế, Trần thiếu gia giận rống to: “Sợ cái gì? Chẳng qua là cô bé thôi, còn không bắt người cho ta!”

Lời nói của chủ tử làm cho bọn họ hoàn hồn, thân thủ phải bắt lấy Viên Nhật Sơ.

“Làm sao vậy? Cửa như thế nào náo nhiệt như vậy?”

Một thanh âm ngả ngớn đột nhiên theo phía sau cửa truyền ra, một cái thiếu niên áo tím ôm hai cô nương, tản mạn nhíu mày nhìn hỗn loạn trước cửa.

Bộ dạng thiếu niên thực tuấn, tuấn mỹ đến tà mị, đôi mắt hẹp dài hơi hơi giơ lên, tùy ý nhất câu, liền đủ để câu đi tâm của bất luận kẻ nào, bạc môi xinh đẹp nhẹ nâng, cầm cái cười mê người.

“Trần thiếu gia, như thế nào trong lòng có Hồng nhi còn chưa đủ, ngay cả trái cây nhỏ ngây ngô chàng cũng không buông tha?” Thiếu niên cười khẽ, con ngươi đen thản nhiên liếc mắt Trần thiếu gia, môi thì tại trên mặt cô nương phía bên phải nhẹ nhàng ấn xuống. “Tiểu Hương nhi, trên người nàng thật sự thơm quá, nàng dùng phấn gì mà thơm như vậy a? Hử?”

Thanh âm của hắn khàn khàn, lại dễ nghe mê hoặc lòng người, chọc cho đỏ mặt tim đạp, mềm mại ôi ở trong lòng hắn.

Nhìn đến hắn, Trần thiếu gia cảm giác say tựa hồ tỉnh một ít, mất hứng thối một tiếng. “Hoàng Phủ Tỉ, ngươi nghĩ quản chuyện của bổn thiếu gia?”

Hoàng Phủ Tỉ khẽ cười một tiếng, khẽ cắn Hương nhi môi một chút. “Không dám? Chuyện của Trần thiếu gia ta nào dám quả


80s toys - Atari. I still have