Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323165

Bình chọn: 9.5.00/10/316 lượt.

sao Anie Oh yeah. Nhưng khi nào thì ra mắt vậy?

- 2tuần nữa, cô ráng mà chuẩn bị cho tốt vào

- Tôi biết rồi.

Tôi cúp máy, nhảy cẫng lên sung sướng. Cạch. cánh cửa bật mở, Hàn Phong

bước vào thấy tôi đang nhảy như con choai choai thì liền nói:

- Ăn cơm thôi.

Tôi không nói gì, lập tức lấy lại vẻ mặt vô hồn không cảm xúc lẳng lặng bước đi. Suốt bửa cơm tôi không nói tiếng nào còn Hàn Phong thì cứ cố mà bắt chuyện.

Cạch, hắn đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, bầu khộng khí trở nên thật nặng nề, hắn nhướn mày nói:

- Bây giờ em muốn thế nào?

Tôi im lặng không nói gì, xem như tôi chưa nghe thấy, cứ ăn cơm như bình thường mặc dù trong lòng có chút run sợ. Hắn đột nhiên cười quỷ dị, hai tay đan vào nahu, đôi mắt đen thăng trầm xoáy vào mắt tôi.

- Em đã không nói chuyện được thì dù sao cuộc họp báo đó em cũng không cần phải đi nữa tránh làm mất mặt công ty.

Đến lúc này tôi mới ngước mặt lên không kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Tôi sẽ nói chuyện với bất kì ai nhưng ngoại trừ anh.

Hàn Phong ngước mặt lên trời cười thành tiếng. hắn vào lúc này trông như con tên ác quỷ đang hả hê về một việc gì đó. Hắn đi qua phái tôi, nâng cằm tôi lên ngang tầm mắt hắn gằn từng chữ:

- Tôi sẽ làm cho em nói chuyện với tôi, không những thế còn phải cầu xin tôi.

Hắn buông mạnh tôi ra làm tôi mất thăng bằng mà ngã xuống đất. Tôi ngước lên nhìn hắn, bộ dạng đáng sợ ấy khiến tôi khiếp hại, hắn buông lời cảnh cáo:

- Người đâu đưa cô chủ lên phòng. Từ nay ai mà không có lệnh của tôi tự ý mở cửa cho cô chủ thì giết không cần hỏi. Mọi người nghe chưa.

Đám thuộc hạ của hắn đồng thanh:

- Dạ rõ.

Đám thuộc hạ của hắn tiến lại phía tôi kéo tôi lên phòng. Tôi vùng vẫy nhưng không có cách nào thoát ra được. Tôi la lên kinh hãi:

-Hàn Phong, ai cho anh giam cầm tôi, mau thả tôi ra.

- Dừng lại.

Hàn Phong đi đến chỗ tôi gằn lên từng chữ:

- Không nghe lời tôi thì hậu quả sẽ không tốt đâu!

Hắn buông mạnh tôi ra rồi hét lên với đám thuộc hạ:

- Lôi cô ta đi, khóa kín cửa lại.

Mọi người nhìn tôi đầy thương cảm nhưng không ai dám trái lệnh của hắn 5ta.Tôi bị họ quăng lên giường rồi khóa chặt cửa lại. Tôi nhanh chóng chạy đến đệp mạnh cửa:

- Mờ ra ,mở ra. Thả tôi ra.

tôi ngồi bệt xuống sàn khóc nức nở, rồi đột nhiên tôi nhớ ra Điện thoại. Hàn Phong chưa lấy đt của tôi. Tôi trèo lên giường, lấy đt rồi gọi cho Gia Khang:

- Alô Gia Khang hả? Uyển Nhi đây!

- Chuyện gì vậy?

Tôi nhanh chóng nói trong cơn sợ hãi:

- Mau đến cứu tôi, tôi đang ở...

Bộp. Chiếc điện thoại bị quăng mạnh xuống sàn không thương tiếc. Tôi vội chạy đến nhặt nó lên nhưng Hàn Phong đã xô tôi ngã ra chiếc giường.. Hắn tiến đến, tôi ngồi co ro trong một góc, hắn cười to nụ cười ghê rợn:

- Cô muốn gọi cho ai? Thằng đó à?

tôi nhìn Hàn Phong hoảng sỡ, nước mắt ứa ra. Chưa bao giờ tôi thấy hắn ta đáng sợ đến thế, hắn ta cười quỷ dị, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi kinh hãi nói lắp bắp:

- Anh...Tôi...Anh mau...thả tôi ra

Hắn ta nhìn tôi không chớp mắt, bây giờ tôi như một con thỏ trắng bị con sói chơi đùa, lúc nào cũng có thể bị giết chết. Hắn tiến gần lại tôi, nói:

- Thả em? Không bao giờ, em định rời khỏi tôi à? Tôi nói cho em biết Trần Uyển Nhi em mãi mãi là của tôi, là của Hàn Phong, em biết chưa.

Hắn tuyên bố chủ quyền rồi thô bạo mà ép sát tôi vào góc tường, tay hắn chống vào tường, ép một chân vào người tôi làm điểm tựa rồi từ từ cúi xuống. Tôi kinh hoàng đẩy hắn ra dường như hắn không còn là Hàn Phong nữa là một người hoàn toàn khác. Tôi càng chống cự, hắn càng muốn chiếm hữu. Đôi mắt hắn nhìn tôi như đang đùa cợt ánh lên tia mị hoặc, bàn tay theo nhiệt độ lạnh tanh sờ vào mặt tôi khiến toàn thân tôi đột nhiên giật bắn lên. Hắn mỉm cười thích thú từ từ áp môi vào,hắn khép mắt lại, tôi tránh né thế nào thì hắn cũng có thể bắt được mà vớn lấy tôi. Cái lưỡi xấu xa của hắn như con rắn không yên phận mà trườn khắp khoang miệng tôi. Tay của hắn đã bắt lấy hai cánh tay đang buông thõng của tôi mà choàng qua cổ hắn. Tôi nhúc nhích khắp người, tôi không biết tai sao hắn lại buông tôi ra rồi nói với giọng khàn đục:

- Tiểu yêu tinh.

Hắn hôn tôi mãnh liệt hơn trước như muốn rút hết toàn bộ không khí trong cơ thể tôi, đến lúc tôi không trụ nỗi mà buông thỏng mình dựa hoàn toàn vào hắn thì bàn tay rắn chắc đó vòng ra sau ôm lấy eo tôi, đôi mắt thăng trầm, nở một nụ cười ma quỷ:

- Từ bây giờ đừng có ý định chống đối tôi. Phản bội tôi em không bao giờ có kết cục tốt đâu! Hắn đe dọa rồi cất bước bỏ đi để lại tôi đang đau lòng thổn thức. Tôi không ngờ hắn chỉ xem tôi là một vật sở hữu, hắn xem tôi là gì chứ? Bây giờ trong căn phòng này chỉ khi đến giờ cơm thì hắn mới cho người đem vào cho tôi.

Không gian trong căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo, tôi ngồi co ro trong góc phòng, mái tóc dài mượt mà rủ xuống che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đang từ từ tái nhợt. Vào lúc này ai mà nhìn vào thì sẽ không khỏi có cảm tưởng như một đóa hoa xinh đẹp từ từ bị héo úa.

Trong không gian yên tỉnh, tôi cảm thấy một luồn hơi ấm kì lạ. Đôi mắt to tròn mở ra nhìn chằm chằm vào chàng trai đang đứ


Insane