
khi gặp tôi và không quay về thì đương nhiên là sau khi gặp tôi hắn ta vẫn sống, Và hắn đã đi đâu thì cảnh sát Lâm Hạo sao lại hỏi tôi, anh nên cho người tìm đi. Vạn nhất hắn chết ở nơi nào thì sao lại đến bắt tôi. Tôi không còn gì để nói, tôi về đây.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. Anh vốn biết hắn có một đầu óc rất nhạy bén nhưng không ngờ lại có thể đổi trắng thay đen đến chóng cả mặt. Lâm Hạo nhìn hắn tức tôi rồi nói:
- Sau khi còn đang trong quá trình điều tra thì ngài là kẻ đáng tình nghi nhất vậy nên tôi không thể thả ngài về cho đến khi điều tra ra hung thủ thật sự,
Hàn Phong nhếch môi nhún nhẹ vai. Hắn biết Lâm hạo sẽ không thể giam giữ được hắn. Chưa đầy 5' luật sư Á đã đến.
- Chào anh tôi là luật sư Á, xin hỏi thân chủ tôi đã làm gì mà anh bắt đến đây giam giữ?
- Cảnh sát tình nghi ngài Hàn Phong đã giết Thiếu Uý Harry - Lâm Hạo nói
Luật sư Á mỉm cười nói:
- Đã có chứng cứ chưa?
Lâm Hạo lắc đầu nói:
- Còn trong quá trình điều tra.
- Vậy hiện giờ là chưa có chứng cứ xác thực.
Lâm Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
- Vậy mời cảnh sát Lâm thả thân chủ tôi ra khi nào có chứng cứ xác thực thì chúng tôi sẽ theo anh về sở cảnh sát.
Lâm Hạo ngậm bồ hòn làm ngọt, gượng cười nói:
- Được xin mời cô theo tôi.
Hàn Phong nhếch một bên môi, tên cảnh sát đó muốn đấu với anh. Hừ hắn không có khả năng đó đâu. Hàn Phong mở cửa bước vào căn phòng. Bên trong im lìm không môt tiếng động ngay cả hơi thở của hắn cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Uyển Nhi nằm trên giường, cô mặc một bộ quần áo màu trắng của bệnh viện trắng như gương mặt hiện giờ của cô. Vầng trán cao được quấn quanh một lớp băng gạc, toàn thân mềm nhũn như thiếu đi sức sống.
Hàn Phong vẫn biết cô sẽ như thế này nhưng không ngờ cô nằm yên bất động như một con búp bê bằng thủy tinh không chút động đậy lại khiến hắn đau lòng đến thế. Hắn thật không hiểu sao cô lại chạy ra đường như thế, hắn đã gọi cô nhưng cô không hề nghe thấy tiếng gọi của hắn. Cô vẫn dùng tốc độ đó mà lao ra đường để rồi nằm trên chiếc giường này, mất đi sự hoạt bát thường ngày mà trở nên ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Hắn rất thích sự ngoan ngoãn, im lặng không chút ồn ào của cô nhưng bây giờ hắn mới cảm nhận thấy sự im lăng này khiến hắn càng hoang man càng lo âu hơn là những lúc cô ngồi cùng hắn cười ríu rít khi hắn làm việc có thể nắm tay hắn mà vu vơ hát hò còn dịu dàng co rúc trong lòng hắn ngủ tựa như một đứa trẻ. Nghĩ đến đây trong lòng hắn có một góc khuất nào đó co thắt lại khiến Hàn Phong ôm lấy lồng ngực đang phập phồng rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Hắn nắm lấy tay cô, bàn tay đã mất đi một chút hơi ấm mà siết chặt lại. Hắn còn nhớ những lúc cô ngồi cạnh hắn sẽ nắm chặt tay hắn như thế này rồi lồng bàn tay nhỏ nhắn vào bàn tay hắn, hay cô sẽ áp bàn tay nhỏ đó vào bàn tay hắn so sánh kích cỡ rồi mỉm cười đầy dịu dàng rồi nháy mắt tinh nghịch hỏi : " Sao tay anh lớn thế? " Những lúc như thế hắn chỉ biết xoa đầu cô rồi ôm cô vào lòng. Hắn vuốt ve gương mặt của cô, nó gầy ốm và xanh xao hơn nhiều so với trước nhưng sự mềm mại vẫn lan truyền đến bàn tay hắn nó mát rượi mà lại êm ả như chạm vào một miếng vải tơ tằm. Đôi môi mềm mại trở nên tái nhợt khiến hắn dịu dàng cúi xuống mà sưởi ấm cho môi cô. Lúc chạm vào Hàn Phong không khỏi ngạc nhiên hương vị ngọt ngào như bao trùm lấy đôi môi hắn mỗi ngóc ngách đều được hương thơm ngọt ngào phủ lên.
Sau một lúc hắn buông tha cho môi cô, Hàn Phong nhìn Uyển Nhi một lúc rồi ra về. Hắn khép cửa lại rồi nhìn cô tiếc nuối.
.....................******************************......................................
Một lúc sau những ngón tay thon dài khẽ khàng động đậy, Đôi hàng mi dày rợp Khẽ chấn động. Tôi mở to mắt, đây là đâu? Còn tôi là ai? Trước mắt tôi đều là một màu trắng , trắng toát nơi này là thiên đường sao? Ba tôi đâu, mẹ tôi đâu? Tôi sợ quá , sợ quá. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy tôi, từ trong lồng ngực nhói lên một sự đau đớn. Cùng lúc đó nước mắt từ đâu trào ra không ngừng chảy dọc xuống mặt tôi, tôi ngồi dậy co ro trên chiếc giường hai tày vòng quanh ôm lấy gối gương mặt nhỏ nhắn toát lên một vẻ sợ hãi.
- Uyển Nhi cô tỉnh rồi sao? - Một người con trai gương mặt anh tuấn dịu dàng hỏi.
Tôi nhìn anh ta cảnh giác, người này là ai vậy? Sao anh ta lại gọi tôi là Uyển Nhi? Tôi có quen với cô ta sao?
Người con trai đó nhìn tôi vẫn im lặng thì ngạc nhiên nói:
- Cô, cô không nhớ tôi sao?
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi lắc đầu, ánh mắt nhìn anh ta đầy vẻ cảnh giác.
Anh ta nhìn tôi ngờ vực rồi đi đến cạnh tôi. Ánh mắt thăng trầm hiện lên vẻ buồn rầu.
- Anh là Vũ đây.
Tôi nhìn anh ta một lúc rồi lắc đầu.
Vũ nhìn tôi đau xót, ánh mắt buồn cảm đưa hai tay vuốt tóc tôi. Mỉm cười dịu dàng rồi đi ra ngoài.
- Anh Phong à, Uyển Nhi cô ấy tỉnh dậy rồi.
Hàn Phong đang ngồi trên giường của Uyển Nhi thì đứng bật dậy, ngữ khí thản thốt ẩn chứa đầy vẻ vui sướng.
- Sao, cô ấy tình rồi sao? Tôi tới ngay.
Vũ nghe ra sự sung sướng của Hàn Phong thì nhỏ giọng:
- Được rồi.
Chưa đầy 5' Hàn Phong đã có mặt tại phòng bệnh của Uyển Nhi.