
yền, trước khi quả đấm sắp vung
kia thì một thoáng kia Lăng Phong cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiền thưởng.” (L: đủ âm hiểm)
Thiên Thiên cực kì quyết đoán thu tay lại may mắn chính mình không có vừa xém chút nữa ôm hận ngàn thu, lập tức bày ra một nụ cười khoe 8 cái răng, tùy tiện mở ra cái đề tài nói:
“Tổng tài, cái mũi của ngài thật là cao.” Nói xong Thiên Thiên quả thực muốn chui xuống bàn máy tính.
Như thế nào lại như vậy …trời ơi!
Ngoài dự liệu của Thiên Thiên chính là tổng tài rõ ràng rất thích
người khác nói hắn như vậy, bất kể hiềm khích lúc trước giương cao khóe
miệng cười vô cùng cổ quái nhìn xem nàng.
Thiên Thiên vừa mới bắt đầu còn cùng hắn cười ngây ngô, sau lại phát
hiện không thích hợp theo tầm mắt của hắn cúi đầu vừa nhìn …
Tổng tài lại bị đánh…(L: ôi zời)
Thiên Thiên ở phòng y tế của công ty bên cạnh thấp thỏm bất an, lo
lắng chờ đợi Lăng Phong đi ra ngoài sợ sẽ là oán khí quấn thân, trong
tay nắm thật chặt nút áo sơ mi vừa rồi nhảy lên không cẩn thận rơi ra,
rất kinh sợ dùng một cái dây nhỏ đem cổ áo trói vào phòng ngừa da thịt
lại lần nữa lộ ra ngoài.
Lăng Phong sau khi bị một đám nhân viên chăm sóc và chữa bệnh vây
quanh hướng Thiên Thiên đi tới, giờ khắc này Thiên Thiên tâm tình rất
phức tạp khó có thể hình dung.
Nếu như thời gian có thể quay lại, nàng nhất định đừng nghe mẹ nói đi học TaeKwonDo làm gì…
Thiên Thiên trộm nhìn lén xem Lăng Phong phát hiện thương thế của hắn cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng của nàng, mới vừa rồi bị
một người đám xông tới cùng thư ký khiến cho nàng sững sờ sững sờ Thiên
Thiên cũng không có thời gian quan sát lão bản thương thế ở nơi nào, lúc này theo đánh giá quyết đoán có vẻ không ổn.
Mặt ngoài không có thương tổn lắm chẳng lẽ lão bản bị nàng đánh thành nội thương? ! Thiên Thiên vỗ trán, vô luận lão bản là có bị thương hay
không… nàng nhất định không tốt đẹp rồi .
Quả nhiên là: “Chu thư ký.” Lăng Phong chỉnh đốn trang phục sửa sang lại tóc, tựa như vẻ không đếm xỉa tới nói:
“Biết rõ nên làm như thế nào chứ?”
“Dạ, biết rõ, biết rõ.” Chu thư ký nịnh nọt cười đưa lão bản đi, quay đầu lại nhìn Thiên Thiên mỗi ngày đều là giống nhau cái loại vẻ mặt
thương cảm bất đắc dĩ “Em tự mình cầu phúc đi”
Thiên Thiên hiểu cơn đau còn kéo dài.
Vì để cho lão bản hạ thủ hạ lưu tình cho đứa nhỏ 1 cái không gian
kiểm điểm, ngày ngày hạ quyết tâm thật lớn mới bò lên trên lầu sáu gõ mở giám đốc phòng làm việc cửa chính.
“Mời vào.”
Thiên Thiên trù trừ thật lâu mới chậm rãi vào, phòng làm việc tổng
tài bài trí đơn giản nhưng sẽ không quá đơn điệu, hai người ở bên trong
có vẻ không gian rất đủ, Lăng Phong chuyên chú làm việc bộ dáng không
nói lời nào làm cho Thiên Thiên cảm thấy cảm giác áp bách mười phần,
đứng ở nơi đó đột nhiên có loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao.
“Sở tiểu thư, có việc sao?” Lăng Phong nhìn các con số bản dự thảo
phương án, thuận miệng a hỏi, căn bản không có ngẩng đầu nhìn Thiên
Thiên một cái.
Bị hắn hỏi lên như vậy, Thiên Thiên những lời vừa rồi khi bò thang
lầu nghĩ sẵn đột nhiên toàn bộ bị quên mất, ngay cả 1 chữ cũng không có, kìm nén nửa ngày không biết nên bắt đầu nói từ đâu rồi lại nói. “A, cái kia…em tiếp tục sửa sang lại báo biểu, ha ha, tổng tài thật bận rộn, ha ha.” Trở lại vị trí rồi cúi đầu dậm chân mắng “Sở Thiên Thiên mi thật
không có tiền đồ, vài câu dối trá khen tặng mà nói có thể đem mi dìm
chết sao?”
Thật đúng là có thể sao…
Trong quá trình sửa sang lại báo biểu Thiên Thiên vài lần nghĩ muốn
quay đầu hướng sau lưng tổng tài đại nhân biểu đạt nàng đối với hắn cực
kì kính trọng nhưng là mỗi lần cổ chuyển tới một phần ba thì đã bị mắc
kẹt, nàng lại uốn éo trở lại tiếp tục vùi đầu sau đó như thế nhiều lần
chừng hai mươi lần Thiên Thiên bất hạnh uốn éo cái cổ.
Gục xuống bàn thống khổ lại không dám phát ra âm thanh, đau khổ chờ đợi chuông tan tầm.
Khi Thiên Thiên nghiêng cái đầu vẻ mặt quái dị từ phòng làm việc tổng tài đi ra, các đồng nghiệp đều là cười mà không nói, một bộ dạng “Chúng tôi trong lòng rất hiểu” nhìn.
Đi ra khỏi cao ốc văn phòng Thiên Thiên đang lo quan sát xe công cộng thì thời điểm đó:
“Lên xe.” Một chiếc xe mà Thiên Thiên không biết ở chỗ nào đi ra
nhưng biết rõ là nàng xe này chắc chắn là dừng ở bên người nàng.
Sở dĩ khẳng định chiếc xe này như vậy đương nhiên xuất xứ từ người lái xe… A không…. chủ chiếc xe.
Thiên Thiên cung kính đối với tổng tài cười một chút, Lăng Phong mở cửa sổ xe ngó ra, cũng hòa ái cười một tiếng:
“Sở tiểu thư, như thế nào?”
Thiên Thiên hơi chút chuyển động thân thể hướng nơi xe buýt sẽ đỗ xem xét, thời gian này còn chưa tới phỏng đoán hôm nay bị tắc ở ngã ba
đường, vòng trở về gọi taxi không phải là quá tốn tiền sao… nếu đã lão
bản cố ý, vậy thì lên đi!
Lời này cảm giác là lạ .
Bạn đang đọc võng du Boss và Thiên Thiên là người lưu manh. Chuyển ngữ Tuyết Liên. Chúc các bạn có 1 mùa thu vui vẻ đầy ý nghĩa
Lăng Phong rất có phong độ giúp Thiên Thiên mở cửa xe, Thiên Thiên thụ sủng nhược kinh:
“Tạ, tạ Tạ