
iống như tiếng muỗi kêu. Phải biết Lâm Khải hắn cũng không phải loại người dễ dàng nhận sai, nhưng ngày kế đó, khi hắn thấy trên ghế xe có chút vết máu, hắn đơn giản muốn lập tức ngoáy thủng hai cái lỗ tai mình, cô cầu xin hắn dừng lại, hắn lại tuyệt không thương tiếc cô, đem cô hành hạ đến thống khổ như thế, cô còn làm bộ như không có sao, từ trên xe hắn đi xuống… nghĩ đến tâm tình của cô lúc đó… hắn đã cảm thấy mình đáng chết!
“Cái gì?” Tô Tiểu Mễ cho là mình nghe lầm, người đàn ông này là đang muốn xin lỗi?
“Anh đã nói hết rồi, em không nghe thấy coi như xong.” Lâm Khải nhẹ nhàng ho hai tiếng.
“Vậy em không nghe thấy cũng không biết anh nói cái gì, coi như không có nói.”
“Em…” Lâm Khải muốn lấy hiệp ước ra nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh đeo cho em!”
“A… Không cần…” Tô Tiểu Mễ có chút hối hận, người đàn ông này biến chuyển nhanh quá, ngày đó lăng nhục cô như thế, giờ phút này rồi lại ôn nhu đối đãi, cô theo không kịp tiết tấu của hắn, làm sao bây giờ?
“Ít nói đi!”
Hắn cầm dây chuyền nhẹ nhàng đeo vào cổ cô, sau đó cúi đầu áp tai, không nhịn được từ phía sau ôm lấy eo của cô, hắn cảm giác mình đã thật nhiều ngày không có nhìn thấy cô, giờ phút này vừa nghe tới hương thơm đặc trưng trên người cô, hormone nam tính lại manh động.
Tô Tiểu Mễ tay nhẹ nhàng chạm vào dây chuyền, nơi đó có hình cỏ bốn lá cùng tên của cô, mà hắn lại hiểu cô như vậy, nếu như đưa những thứ bằng kim cương, cô chắc chắn sẽ không đeo.
“Thích không?”
“Thích!” Tô Tiểu Mễ vô tư trả lời theo bản năng, nhưng vừa nói xong cô liền thấy hối hận.
“Về sau em nhất định phải luôn đeo sợi dây chuyền này, không có lệnh của anh, không cho phép gở nó xuống, nếu không anh coi như em vi phạm hiệp ước.” Lâm Khải bá đạo dùng sức cắn vành tai cô.
Tô Tiểu Mễ nắm lấy nó, mím chặt môi, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, phảng phất có ý đồ luân hãm, nhưng là luân hãm vào đâu? Cô thật không dám nghĩ tiếp.
“Anh hiện tại muốn em!” Bàn tay to của hắn từ phía sau cách y phục đưa về phía bộ ngực mềm mại của cô, dán bên tai nói nhỏ.
“Không tốt…còn có cuộc họp… em vào đây đã lâu đồng nghiệp sẽ hoài nghi…” Tô Tiểu Mễ nhẹ giọng giải thích, trên mặt cũng không nổi lên một chút sắc hồng.
“Anh không cầ
n biết…anh hiện tại liền muốn…” Hắn giống như con nít, bá đạo dùng sức, từ phía sau, thân thể dán thật chặt vào cô.
“Lâm tổng, không nên như vậy…van anh…nếu để cho đồng nghiệp biết, Lãnh Tĩnh Thi tiểu thư nhất định sẽ biết, đến lúc đó…”
“Câm miệng!” Lâm Khải đột nhiên lớn tiếng ngăn lại cô.
Tô Tiểu Mễ âm thầm mắng mình, thế nào như vậy không thức thời rồi, quan trọng nhất là trước mặt người trong cuộc phải tránh nhắc tới tên ” vợ cả”, cùng với tất cả những gì liên quan đến” vợ cả”.
Lâm Khải giống như là bị người ta đánh cho một gậy từ đằng sau, nhưng khi hắn thấy cô thật không lên tiếng, hắn đành cố nén lửa giận mà cô đã khiêu khích, lạnh lùng nói: “Đi ra đi!”
Đó là Lâm Khải cũng không muốn mình vượt quá giới tuyến. Đối với Tĩnh Thi, hắn có rất nhiều tình cảm ở bên trong, hắn tự nói với mình, hắn yêu cô.
Như vậy còn Tô Tiểu Mễ? Hắn là mê luyến cô, mê luyến mùi vị trên người cô, mê luyến thân thể đầy mị hoặc của cô, còn có… Hắn không cho phép mình nghĩ tiếp nữa, Tô Tiểu Mễ chính là tình nhân, mà Lãnh Tĩnh Thi chính là người yêu.
Hắn có chút phát điên trở lại ghế làm việc, trong miệng gầm nhẹ: “SHIT!”
Tô Tiểu Mễ thối lui ra khỏi phòng làm việc, liền dùng ngón tay lau đi nước mắt đang chảy xuống từ khóe mắt, chẳng qua chỉ nói ra một cái tên, hắn liền kích động như thế, có thể thấy được Lãnh Tĩnh Thi ở trong lòng hắn là không thể thay thế, mà Tô Tiểu Mễ cô là cái gì? Chỉ là một tình nhân làm ấm giường, chủ nhân cao hứng phần thưởng liền lủng lẳng treo đầy cây, mất hứng liền túm lấy cô ‘xả giận”.
Tô Tiểu Mễ a Tô Tiểu Mễ, mày cho rằng hắn cho mày một món quà, tình cảm của hắn liền sẽ thay đổi sao? Quá ngây thơ rồi, về sau nhất định phải xác định rõ vị trí của mình, làm tốt vị trí đó, không nên hỏi tuyệt không hỏi, không nên nói tuyệt không nói.
Ngẩng đầu lên, hướng về chỗ của mình đi tới, xem như hết thảy đều chưa từng phát sinh. Tô Tiểu Mễ từ phòng của Lâm Khải đi ra, đi được một đoạn, vừa rẽ vào khúc quanh liền thấy một thân ảnh quen thuộc đi vào công ty, cô liền nhận ra đó là Lãnh Tĩnh Thi.
Thực vui vẻ
Thật may là vừa kịp, bằng không lại bị bắt gặp. Lúc này đây, cô cảm thấy một chút may mắn đồng thời còn có một chút mất mát. Lãnh Tĩnh Thi có thể quang minh chính đại, mà mình lại phải vụng trộm sau lưng!
Lãnh Tĩnh Thi giống như chim nhỏ vui vẻ chạy như bay tới phòng làm việc của Lâm Khải
“Khải, em rất nhớ anh, rốt cuộc anh đã trở lại rồi!” Tay của cô liền ôm chặt hông của hắn
“Sao lại nghịch ngợm như vậy? Lại lén chạy tới đây?” Lâm Khải nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Anh trở lại, em nhất định phải tới thăm, xem anh mấy ngày không gặp em là gầy đi hay mập lên?” Thanh âm của cô nhẹ nhàng vang lên quanh thân hắn
“Mới mấy ngày, làm sao nhìn ra được mập lên hay ốm đi, em thật là ngốc.” Lâm Khải cười nho nhỏ, nhìn