pacman, rainbows, and roller s
Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ

Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328514

Bình chọn: 7.5.00/10/851 lượt.

là biết Lâm Khải trước, nếu như không phải là Lâm Khải dùng nhiều cách buộc chặt cô lại, thì Hiên thiếu gia thật là một người không tệ, có lẽ cô sẽ xem xét, nhưng hiện tại không được, người đàn ông này Lâm Khải tuyệt đối nghiêm cấm, ngay cả muốn, cũng không thể muốn.

Lâm Khải phiền muộn hút thuốc, cho đến khi Tô Tiểu Mễ xuống xe, hắn mới ném điếu thuốc trên mặt đất, hung hăng đạp một cước, nhanh chóng đi đến phòng Tô Tiểu Mễ.

“A…” Tô Tiểu Mễ mở cửa, đột nhiên xuất hiện một dáng người cao to, bản năng nhỏ giọng kinh hô.

“Là anh!” Lâm Khải cúi đầu nói.

Tô Tiểu Mễ trong lúc bất ngờ không biết thế nào đối mặt với hắn mới phải, hai người sau khi trải qua gây gổ lần trước, trong lòng khẽ có chút cách ngại.

Cô mở cửa, hắn đi theo vào.

“Lâm tổng, đã trễ thế này, muốn uống chút gì không?” Cô không hỏi hắn bất cứ chuyện gì, chỉ làm việc mình nên làm.

“Cà phê!”Hắn khạc ra hai chữ.

“Đã trễ thế này còn uống cà phê không tốt lắm, uống sữa tươi đi!”Tô Tiểu Mễ theo bản năng đề nghị, vô luận là người nào, cô cũng sẽ nói như thế.

“Anh muốn cà phê!” Kể từ khi quan hệ của bọn họ thay đổi, Lâm Khải đối với cô thái độ cũng thay đổi, hắn muốn tuyệt đối đoạt lấy cùng nghe lời.

“Được rồi, vậy em đi làm cà phê cho anh!”Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn theo ý hắn.

Hương vị nồng đậm của cà phê từ từ hòa vào trong không khí.

“Dây chuyền anh tặng, tại sao không mang?”Hắn chú ý cô đã lâu rồi, cô lại đem lời của hắn như gió thổi bên tai, đó là hắn tự mình đi đặt làm riêng cho cô, cô lại dám không mang.

“Em đi tắm nên lấy xuống, bây giờ lập tức đeo lên đây.”Tô Tiểu Mễ xoay người, lập tức tìm ra dây chuyền, đem nó đeo lên, dòng chữ Tô Tiểu Mễ cùng cỏ bốn lá xinh đẹp như vậy, cô lại cảm giác giống như không thuộc về mình.

Lâm Khải đi tới, từ phía sau lưng ôm cổ cô, rất dùng sức, đến nỗi Tô Tiểu Mễ có chút không cách nào hô hấp. Hắn đột nhiên liền muốn ôm cô, cái gì đều không làm, cảm thụ một chút khí tức của cô, sự tồn tại của cô, nhiệt độ của cô.

Loại cảm giác này rất mãnh liệt, ở trên người Lãnh Tĩnh Thi hắn chưa từng cảm thấy. Loại cảm giác này làm cho Lâm Khải mê man.

“Bác sĩ nói, một tháng sau mới có thể cùng phòng.” Tô Tiểu Mễ thấp giọng cầu khẩn.

Lâm Khải thân thể đột nhiên buông ra, lời của Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa đâm vào tim hắn, tại sao nhất định phải nhắc tới chuyện này?

“Tô Tiểu Mễ, anh nghĩ kĩ rồi, đứa bé này không còn, em phải đền cho anh đứa khác, cho đến khi sinh xong đứa nhỏ, em liền tự do!”Lâm Khải lãnh đạm nói.

“Đứa trẻ sau khi sinh ra, là anh nuôi hay em nuôi?” Cô tĩnh táo hỏi lại.

“Nhiệm vụ của em là sinh nó ra, sinh hạ xong em không cần lo chuyện về sau!”

“Được thôi! Em sẽ sinh!” Tô Tiểu Mễ trả lời rất mau, hơn nữa trên mặt lại mỉm cười.

Lâm Khải nhìn cô, có thể cười đến thản nhiên như thế, người phụ nữ này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Hắn càng muốn nhìn thấu cô, lại phát hiện mình càng không thể nhìn ra! Cô bưng cà phê, đem cái ly đặt trên tay của hắn

“Nếm thử xem có hợp khẩu vị của anh không?” Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói

“Anh đột nhiên không muốn uống cà phê nữa, anh đói bụng, anh muốn ăn cái gì đó” Vào thời khắc này, Lâm Khải tựa như một đứa con nít. Trên thực tế, hắn hiện tại cũng thật sự đói bụng, bữa tối này, hắn căn bản chưa ăn cái gì cả.

“Hiện tại đã rất trễ rồi, các tiệm ăn chắc cũng đã đóng cửa, hay em đi xuống lầu xem một chút, mua tạm cái gì đó cho anh ăn được không?” Cô tuyệt không tức giận, cô bắt mình phải nghĩ rằng, giờ phút này, đối với người đàn ông trước mắt, người đã cho cô hai công việc, một hợp pháp, một phi pháp, hai loại nghề nghiệp này, vô luận là cái gì, cô muốn mình phải chịu trách nhiệm, đem hai chuyện làm được hoàn mỹ nhất.

“Cơm bên ngoài anh ăn nhiều rồi, anh không muốn ăn nữa.” Lâm Khải cứ như vậy nhìn cô, mang theo một chút xíu mong chờ, một chút xíu trêu cợt “Anh muốn ăn đồ em nấu.”

Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, vội vàng từ chối “Em nấu ăn không ngon, sẽ ảnh hưởng đến dạ dày của anh.”

“Đúng dịp anh muốn nếm thử một chút, nếu như thất bại, em phải đi học lớp nấu ăn. Bởi vì trong hiệp ước điều thứ 27 có ghi, em phải thỏa mãn dạ dày của anh.”

Hắn vừa nói vừa đem tay của cô đặt ở bụng mình.

Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa nhìn vào mắt hắn “Được rồi, vậy anh tối nay chịu khó một chút, trong tủ lạnh chỉ có mì ăn liền thôi, cũng may còn trứng gà cùng cà chua. Qua ngày mai, em liền tìm lớp học nấu ăn.”

Lâm Khải cho là người phụ nữ này sẽ phản bác, sẽ tức giận, cô lại một chút cũng không có, hơn nữa rất rộng rãi đồng ý đề nghị của hắn.

Cô nhẹ nhàng rút tay ra, nhìn hắn cười nói: “Anh uống nước trước đi, em đi làm mì, sẽ nhanh thôi!”

Hắn lại một lần nữa nhìn theo bóng lưng của cô đến gần phòng bếp, hắn ngồi ở trên ghế salon, cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hắn giống như là bị cô dẫn dắt, đứng lên đi về phía cô.

Lúc này cô đang đem tóc dài nhẹ nhàng hướng lên chuyển hai vòng búi lại, khiến hắn nhìn mà có chút rối loạn, cái cổ trắng nõn mà thon dài lộ ra ngoài, dưới ánh đèn, có vẻ trong suốt, xinh xắn.

Tay của cô nhanh nhẹn xắn tay áo lên, từ trong tủ lạnh bên cạnh lấy ra trứng gà cùn