
c dù em thích hắn, nhưng cuộc sống như thế em không chịu đựng nổi nữa, vô số buổi tối, nghĩ tới thân phận lúng túng của em, tâm liền như đã chết, nhưng mà em lại… lại…”
“Anh hiểu, anh đều biết… Tiểu Mễ, chớ khó chịu, tất cả còn có anh! Chỉ cần em nguyện ý, anh tùy lúc đều ở cạnh em.”
“Học trưởng… Anh nói đều là sự thật sao?” Cô ngây ngốc nhìn hắn.
“Dĩ nhiên, anh nói đều là thật! Mỗi một lời đều là thật.” Hắn vỗ ngực bảo đảm.
“Học trưởng, em đáp ứng anh, trước không bài xích anh, thử chấp nhận anh, thử tìm hiểu nhau. Nếu như chúng ta không cách nào ở chung một chỗ, vậy cũng chỉ có thể chia tay, có được hay không?”
“Tiểu Mễ, em nói là thật sao?” Hắn không thể tin được thái độ đột nhiên biến chuyển của Tô Tiểu Mễ.
“Gấm học tỷ nói đúng, rất nhiều tình cảm chỉ có thể là quá khứ, đã qua nhất định phải để nó qua luôn, không thể mê muội lôi kéo nó trở lại. Nếu như mà em bỏ lỡ anh, có lẽ không bao giờ tìm được người nào tốt với em như vậy nữa.” Cô cười, nhưng cười đến tâm đều mệt mỏi, cô căn bản cũng không thích Lý Triết nhưng vẫn phải giả vờ tiếp nhận hắn.
“Chỉ cần em có ý nghĩ này, chúng ta nhất định có thể đối mặt tương lai khó khăn, không xa không rời, cùng nhau phấn đấu!”
“Lâm K
hải nói rồi, lần này chỉ cần em làm xong phương án này, hắn sẽ để em đi, dù sao xảy ra nhiều ngoài ý vậy, Tĩnh Thi cũng biết quan hệ của tụi em, tiếp tục như vậy đối với tất cả mọi người đều là tổn thương, chỉ có em rời khỏi mới là lối thoát duy nhât!”
“Nhưng tại sao không để cho em đi ngay?” Hắn buồn bực nhìn cô.
“Trước đó công ty em có một phương án về công viên ăn uống, nhưng cuối cùng bị đối thủ đoạt đi, nhưng nhờ quan hệ của Lâm Khải đã chọn được một công viên khác. Bởi vì vừa bắt đầu phương án này là do em phụ trách, cho nên hắn muốn em tiếp tục, dự án thành công rồi, em liền có thể đi, anh nguyện ý chờ em đến ngày đó sao?”
“Dĩ nhiên… Dĩ nhiên có thể… Đây là chuyện anh vẫn luôn mong ngóng!” Hắn kích động có chút không kìm hãm được đứng lên, cho cô một cái ôm nồng nhiệt.
Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cười duyên nói, “Em có thể đáp ứng anh, thật ra không thể bỏ qua thuyết phục của học tỷ Gấm, nếu như hai chúng ta ở chung một chỗ nhất định phải cám ơn học tỷ Gấm, bởi vì cô ấy chính là người làm mai cho chúng ta.”
Tô Tiểu Mễ rất nghiêm túc, rất cẩn thận nói xong, ánh mắt nhìn hắn cũng đặc biệt chăm chú hơn. Cô khát vọng từ trong ánh mắt của hắn tìm kiếm được một tia khác lạ, mà những thứ đó đều là trợ giúp tốt nhất cho cô.
“Dĩ nhiên rồi, cô ấy đã có công làm mai cho chúng ta, nhất định phải cám ơn, nhất định phải cám ơn…” Hắn có chút nỉ non lặp lại câu nói sau cùng.
Hai người rất vui vẻ cùng ăn bữa tối, rồi sau đó Lý Triết đưa cô về nhà.
*********
Xe của Lý Triết vừa đi khỏi, điện thoại của Tô Tiểu Mễ liền vang lên, bên đầu điện thoại kia là hai chữ cường ngạnh của Lâm Khải: “Xuống đây!”
Tô Tiểu Mễ len lén từ trong nhà chạy ra ngoài, vừa ra cửa liền thấy xe của Lâm Khải, Lâm Khải lôi kéo thân thể của cô tiến vào bên trong xe, khởi động xe liền đi ra ngoài.
“Lâm tổng, anh muốn dẫn em đi đâu? Anh tới tìm em như vậy, quá nguy hiểm.” Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
“Nguy hiểm? Là sợ anh gặp được em và học trưởng thân yêu của em tình chàng ý thiếp, chàng chàng thiếp thiếp sao?” Hắn có chút ê ẩm nói xong, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô một cái.
“Anh biết rõ ràng bản chất mọi chuyện không phải là như vậy.” Tô Tiểu Mễ nhẹ giọng nói xong, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Lâm Khải bên cạnh, hắn lái xe, một tay lại đưa đến trên tay của cô, nắm tay cô thật chặt, cô nhẹ nhàng cử động, hắn cư nhiên lại như sợ cô sẽ chạy trốn, ngược lại nắm chặt hơn.
Hai ngày nay, biến hóa của Lâm Khải với cô, khiến cho cô vừa ấm áp vừa sợ hãi, vừa lo lắng lại vừa mong đợi, mâu thuẫn như vậy lại hiện lên ở trong cuộc sống của cô lần nữa, giãy giụa, trốn tránh, đối mặt… Dọc theo đường đi, Lâm Khải cũng không nói gì nữa, hắn lái xe vào một biệt thự xa hoa.
Trừ bỏ lúc mở cửa xe ra, tay của hắn đều nắm chặt tay cô, giống như là dùng hết toàn bộ khí lực lôi kéo cô đi thẳng vào trong nhà.
Tô Tiểu Mễ há lại không biết, hắn lôi kéo cô vào phòng là vì cái gì.Mà lòng của cô cũng biến thành lạnh như băng, cô cho là mình có thể thay đổi địa vị ở trong lòng hắn sao? Thực chất, cô vẫn chỉ là một công cụ làm ấm giường của hắn mà thôi.
Cửa vừa mở ra, một mùi thơm ngào ngạt liền thổi tới, còn chưa chờ cô hồi hồn, cửa liền bị đóng lại.
Vừa đóng cửa, ngay cả đèn cũng không có mở, hắn liền không kịp chờ đợi cắn bờ môi của cô, thậm chí dùng sức cắn bả vai của cô, hắn muốn in dấu ấn của hắn lên người cô.
“Lâm tổng…” Cô gọi nhỏ một câu.
“Không nên gọi anh Lâm tổng, gọi tên anh!” Hắn dùng lực cắn vành tai của cô.
“A…” Vành tai yếu ớt bị hắn khẽ cắn, cả người đau đớn kích thích.
“Tiểu Mễ… anh nhớ em, nhìn thấy em rồi anh vẫn nhớ em!” Hắn đột nhiên ôm cô thật chặt, ôm chặt đến mức ngay cả hô hấp cô cũng cảm thấy khó khăn. Nhưng việc làm cho hô hấp của cô bị nghẽn chính là lời nói đó, hắn nói hắn nhớ cô!
“Không… Này…”
“Có phải hay không còn chư