Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ

Boss Yêu Nghiệt, Chớ Mập Mờ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326170

Bình chọn: 8.5.00/10/617 lượt.

ào hưng phấn lần nữa.

“Không cần…Chậm một chút…” Sau khi trải qua mấy lần kích thích, thân thể Tô Tiểu Mễ cảm giác sắp theo không kịp tiết tấu của hắn, lực độ, tốc độ của hắn giống như không biết mệt mỏi là gì.

“Em quá chặt… quá ướt… anh không thể…” Trong thân thể nóng ướt của cô, hắn đánh thẳn

g vào càng lớn, phản ứng cô cho cũng càng lớn, hắn lấy được vui vẻ càng lớn, muốn chậm căn bản chậm lại không được.

“Em… sắp… không chịu nổi… không được… chậm một chút…”

Lâm Khải chẳng những không có chậm, ngược lại đâm xuống sâu hơn, dùng sức đâm.

“A a… A a a a…” Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy thân thể co lại, một loại cảm giác bị mũi tên đâm vào thần kinh truyền khắp từng cái tế bào của cô.

Thanh âm của cô lại biến thành tiếng khóc ríu rít, cô chưa bao giờ biết mình lại có thể phát ra thanh âm như thế, mặt của cô bản năng đỏ hơn, đầu tựa vào trước ngực của hắn càng thêm không dám nâng lên.

Mà hắn thì cười xấu xa dùng sức đâm cô “Một lần nữa… Anh rất yêu thanh âm như vậy của em… Tiểu yêu tinh… Hành hạ anh…”

Tay của hắn lại nâng cằm của cô, ngưng mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt bởi vì tình dục mà đỏ lên, lại bao hàm yêu thương và nhu tình, hắn thâm tình hôn môi của cô, phía dưới lại không nhịn được động.

Cô nhẹ nhàng đẩy ra, thấp giọng nói: “Không cần…”

“Bảo bối…Không thể… Anh còn muốn…” Hắn giống như đứa trẻ tham ăn không chịu buông tay “Ai kêu em mê người như vậy…Ừ…”

Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi xuống càng lớn, càng để lâu càng dày; bên trong cửa sổ, ánh đèn chập chờn, thân ảnh quấn quít, một tiếng một tiếng tiết tấu đánh ra bản nhạc nguyên thủy nhất… Tô Tiểu Mễ tỉnh lại ở trong ngực lổng ngực ấm áp của Lâm Khải, sau đó nụ hôn của hắn rơi vào trên trán của cô, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, chào buổi sáng!”

Tô Tiểu Mễ có chút mâu thuẫn, chu miệng bất mãn trả lời “Em không thích kiểu xưng hô này!” Cô ghét hắn gọi cô bảo bối, ai kêu đàn ông đều có bệnh chung thích gọi phụ nữ là bảo bối, cho nên nghe xưng hô như thế đều khiến cô nhớ tới những người đàn ông phong lưu thành tính lưu luyến bụi hoa, mặc dù hắn cũng là loại đàn ông như vậy, nhưng cô theo bản năng vẫn cho là trong thâm tâm hắn không giống với những người kia.

“Vậy em thích anh gọi thế nào? Em yêu… bà xã…?”

“Ngừng! Dừng lại! Chúng ta đi làm!” Tô Tiểu Mễ chuyển đề tài, lời vừa nói dứt, giờ phút này bản tính thích ôm giường của cô cư nhiên không còn nữa, cọ người một cái liền bò dậy.

Nhưng chân của cô còn chưa có đứng vững, thân thể của cô liền bị một đôi bàn tay kéo vào trong giường lớn ấm áp lần nữa.

“Không cho chạy!” Hắn ôm cô thật chặt.

Tô Tiểu Mễ lại cười giải thích: “Em không phải muốn chạy, em chỉ muốn đi xem cảnh tuyết, sau đó đi làm!”

“Chẳng lẽ anh không đẹp bằng cảnh tuyết?” Hắn không chút ngượng ngùng để mặt gần sát mặt của cô, muốn cho cô nhìn rõ hơn.

“Đẹp trai thường có, mà cảnh tuyết không thường có, hôm nay bản tiểu thư quyết định tuyên định cảnh tuyết thắng!” Tô Tiểu Mễ không chút nào đồng tình trả lời, hơn nữa lại đẩy hắn ra một lần nữa, nhanh chóng cách xa phạm vi hắn có thể tiếp xúc được, dùng tốc độ nhanh nhất của cô mặc quần áo tử tế.

Khi cô sửa lại tất cả, mới phát hiện tên đàn ông phía sau còn chuẩn bị xong tất cả nhanh hơn cô, cô mở to mắt không thể tin được.

“Đi, anh dẫn em đi xem cảnh tuyết, sau đó đưa em đi làm, toàn bộ hành trình phục vụ kiểu tổng giám đốc, có thể hài lòng hay không?!” Hắn nhìn hai tròng mắt của cô, hưởng thụ kinh ngạc và hốt hoảng trong mắt cô.

*********

Hai người bước chậm trong vườn hoa tuyết bay tán loạn, Bắc Kinh vào buổi sáng sớm thật an tĩnh, trên mặt tuyết sạch sẽ mà trắng noãn, chỉ có dấu chân của hai người bọn họ.

Cô không nhịn được nhặt lên một mảng tuyết lớn, sau đó nặn ra một quả cầu tuyết nhỏ, thừa dịp hắn không để ý liền ném vào người hắn, sau đó phát ra tiếng cười khanh khách, giống như lúc nhỏ chơi đùa với những đứa bạn trong xóm.

Lâm Khải trong nháy mắt hơi cứng lại và chần chờ, hắn chưa từng chơi trò chơi như vậy, vận động thì hắn luôn chỉ chọn quyền đạo để phòng thân và công kích, đối với trò chơi trẻ con này thì hắn chưa từng thử.

“Lâm Khải, sao anh không phản kích em…? Phản kích a…” Tô Tiểu Mễ lớn tiếng kêu la với hắn, quả cầu tuyết trên tay cũng càng lăn càng nhiều, nhẫn tâm ném qua.

Lâm Khải thử vo một quả cầu tuyết, sau đó ném qua, ném ra lần thứ nhất, sẽ có thứ hai…

Hai người tung tăng chơi ở trong tuyết sáng sớm, cô té xuống, hắn nhào qua, hợp nhau trên tuyết lăn ra một đường dài, mà tiếng cười cũng truyền đến từng đợt vang vọng bầu trời.

*********

Lãnh Tĩnh Thi hẹn cô, hơn nữa nhất định muốn gặp cô, mà cô cũng đoán được ít nhiều mục đích của buổi hẹn. Lâm Khải nhất định đã đề xuất chia tay với Tĩnh Thi, cô cũng cũng không có cự tuyệt, lựa chọn gặp mặt cô ấy.

Bên trong một quán cà phê nhỏ, Tĩnh Thi mặc một bộ y phục công sở màu lam nhạt, bên ngoài là một áo lông khoác vai màu đỏ chót, phối hợp màu sắc sáng như vậy cũng là kiểu ăn mặc đặc biệt của riêng cô, nhìn vào làm cho người ta vui tai vui mắt.

“Tĩnh Thi, thân thể của cô khôi phục tốt chứ?” Bất kể như thế nào, thân t


Teya Salat