
xích quan hệ giữa hai người này.
“Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn, mình liền có cơ hội. Thế nào, chẳng lẽ
cậu đối với chuyện quen bạn bè của cấp dưới mình muốn có ý kiến à?” Trần Cẩn Hiên hỏi ngược lại
“Cô ấy có cái gì hay? Một người như cậu sao lại coi trọng một phụ nữ
vừa quê quê, vừa không có chút gì gợi tình như cô ta được nhỉ? Không
thích hợp với khẩu vị của cậu.” Lâm Khải nghiêm trang lên tiếng “phân
tích”.
“Mình đổi khẩu vị rồi. Hiện giờ mình thích món ăn thanh đạm.”
“Món ăn thanh đạm? Trời đất, như cô ta có thể xem là đồ ăn để lâu
rồi, tuổi cũng sắp tiến gần sang 30.” Lâm Khải cố tình đả kích Tô Tiểu
Mễ như vậy, nhằm muốn chặt đứt ý niệm theo đuổi cô của Hiên thiếu gia.
“Mình không ngại nha, mình có hứng thú với món ăn như vậy, thế nào,
không thể à?” Hiên thiếu gia tỏ ra không chút nào dao động, hắn thích
phụ nữ nào, sẽ không bị ảnh hưởng bởi người bên cạnh. Khi hắn nhìn thấy
cô ngã nhào xuống đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra ủy khuất khi nhìn thấy hắn, tim của hắn liền loạn nhịp một chút.
“Có thể, chỉ cần cậu không hối hận là được! Cũng đừng trách mình
không nói trước cho cậu biết, cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
“Lúc thì nói cô ấy đứng đắn, cổ lỗ, lúc thì nói cô ấy không đơn giản, cậu rốt cuộc muốn cái gì đấy? Hay là cậu cũng đang nhắm vào cô ấy đi?”
Hiên thiếu gia nói trúng tim đen của Lâm Khải
“Làm sao có thể!”
“Vậy thì ổn rồi, cậu đừng xía vào chuyện của mình, cậu với quốc tế
danh viện cứ thế phát triển tốt là được!” Hiên thiếu gia đứng lên tạm
biệt Lâm Khải
Lâm Khải cũng đứng lên tiễn hắn đi ra ngoài.
Tiễn Hiên thiếu gia về xong, đang lúc trên đường trở về phòng làm
việc bất giác Lâm Khải lại đi tới trước bàn làm việc của Tiểu Mễ, dùng
tay gõ nhẹ vào mặt bàn ý bảo cô đi vào phòng làm việc của hắn
Vừa đóng cửa, mặt của Lâm Khải liền trở nên lạnh băng
“Hiên thiếu gia hẹn cô đi ăn cơm, tại sao cô không cự tuyệt?”
“A…” Tô Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn hắn, tự hỏi tại sao hắn lại trông nom nhiều như vậy?
“Cô không phải đang rất đắc ý vì có người hẹn hò đó chứ, phải không?” Ngữ khí của hắn không tự chủ muốn giễu cợt cô
“Lâm tổng, tôi có hẹn hay không là chuyện riêng của tôi. Bây giờ là
giờ làm việc, anh có phải hay không trông nom quá nhiều?” Nhìn người đàn ông trước mắt này, cô thật không thể hiểu nổi, rõ ràng hắn đã có bạn
gái bên cạnh rồi, giờ phút này vẫn còn chõ mõm vào chuyện của cô, cô
không phải là người của hắn!
“Nhưng cô cùng khách hàng ăn cơm! Tôi không muốn cô đem chuyện tình
cảm riêng tư trộn lẫn vào công việc. Đối với hình tượng của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng, tôi không muốn nghe có người nói nhân viên công ty
chúng ta ‘không chừa thủ đoạn nào’ để đạt được kết quả công việc như ý
muốn”
“Lâm tổng, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi ra ngoài
trước.” Đối với cái yêu cầu vô lý này, Tô Tiểu Mễ không muốn cùng hắn
tiếp tục tranh luận nữa.
“Tôi kêu cô tới chính là muốn nói đến chuyện này, thái độ của cô lại như vậy?” Lâm Khải đè nén tức giận đứng trước mặt cô
“Cái này không thuộc về phạm vi công việc của tôi”
“Coi như là cuộc sống riêng, tôi cũng vẫn vậy khuyên cô, Hiên thiếu
gia không thích hợp với cô, chớ ngu dại thấy đàn ông là đeo dính vào.”
Nội tâm của hắn vô cùng bài xích việc cô đáp ứng hẹn hò cùng một người
đàn ông khác.
“Chỉ cần tôi nguyện ý, tôi thích dán vào người nào liền dán vào người đó, không cần Lâm tổng phí tâm.” Tô Tiểu Mễ mở to hai mắt, nhìn vào con người đáng ghét trước mặt, rõ ràng chính mình đã có bồ, còn hôn cô, còn can th
iệp cuộc sống riêng tư của cô, thật ghê tởm!!!
“Em dám!” Hắn cảnh cáo cô, tay bắt lấy tay của cô.
“Anh buông tôi ra! Anh không có quyền trông nom cuộc sống của tôi!”
“Tôi có quyền!!!”
“Tại sao?” Thật là chuyện cười, hắn là gì của cô? Lấy tư cách gì mà đòi trông nom?
“Bởi vì tôi là người đàn ông đầu tiên của em!” Lâm Khải lần nữa dùng sức nắm tay cô.
“…” Trời ạ! Cái này cũng có thể trở thành lý do?
“Chẳng lẽ em đã quên buổi tối hôm đó?” Thanh âm của hắn trong giây lát trở nên ái muội thì thầm vào tai cô.
“Anh thật là nhàm chán, đó là chuyện của mấy trăm năm trước rồi,
chẳng lẽ tôi cả đời cũng chỉ có thể có một người đàn ông thôi sao? Lâm
tổng, gặp dịp thì chơi, chẳng lẽ anh còn tưởng là thật?” Tô Tiểu Mễ cũng không biết mình đã phát điên đến mức nào, lại nói ra những lời làm tổn
hại đến chính bản thân mình.
“Em…” Hắn rõ ràng bị lời của cô làm cho tức chết
“Tôi thế nào, chẳng lẽ không được? Tôi chính là như vậy, thích là làm…”
Lời của Tô Tiểu Mễ còn chưa nói hết, Lâm Khải đã ôm lấy hông của cô,
hung hăng hôn xuống, hắn chính là muốn ngăn cản nha đầu đáng chết này
tiếp tục nói ra những lời hắn không muốn nghe
“Ô… Ô ô…” Tô Tiểu Mễ quơ quơ cánh tay
Đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi của cô, dùng sức mút lấy hương thơm của cô
Cô càng phản kháng, hắn càng dán dính vào người, đem thân thể của cô đến gần sát bên cạnh bàn làm việc
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy một hồi ủy khuất, người đàn ông này muốn xâm phạm cô liền xâm phạm, cô muốn phản kháng.
Tất cả những quả đấm của cô