
..
An Ninh thấy Mạc Đình tỏ vẻ bình thản, nhưng để an toàn nên vẫn nói: “Không
sao, suy cho cùng thì cái miệng mọc ở trên đầu người khác...” Chỉ cần anh không
hiểu nhầm, câu cuối An Ninh vẫn để trong lòng.
“Không được!” Mạc Đình cười: “Anh xưa nay có thù tất báo.”
An Ninh ngẩn ra mấy giây, Từ lão đại chắc không định giết người không cần hỏi
chứ?
Tuv rất vui vì sự tin tưởng và che chở của anh, nhưng nếu là loại người đó thì
không đáng.
An Ninh đang định nói: “Cứ đi con đường của mình, mặc kệ người ta nói gì” thì
tay bác sĩ đó đã chủ động mò đến.
Đối phương đi đến chào một tiếng vẻ xin lỗi: “Cô Lý”, quay ra muốn nhìn cho rõ
người đối diện với An Ninh, bất giác sững người.
An Ninh không nỡ để Mạc Đình tham gia vào vở kịch “thấp kém” này; bèn mở lời
lạnh nhạt: “Có việc gì vậy?” Chỉ hy vọng anh ta mau đi cho.
Tay bác sĩ do dự một hồi rồi nói: “Cô Lý, bạn gái tôi... haizz, có thể nhờ cô
giúp tôi được không?”
Giúp đỡ? An Ninh chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, cô ngỡ ngàng đến mức không
đỡ nổi.
Tay bác sĩ phụ khoa lại muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng hỏi đột ngột:
“Anh muốn giúp gì?”
Tay bác sĩ quay đầu xem người nói là ai, An Ninh cũng nhìn anh, khuôn mặt Từ
Mạc Đình không có biểu hiện gì, chỉ thấy anh nói: “Anh nhờ vợ tôi giúp, tôi
cũng muốn biết là việc gì?”
Tay bác sĩ đờ đẫn, An Ninh cũng đờ luôn.
Vợ tôi?
“Phu nhân” An Ninh nghe đã thấy rất kịch, đằng này còn “vợ tôi”...
Tay bác sĩ cảm thấy ngượng, vốn nghĩ người đàn ông có vẻ đẹp lạnh lùng này chỉ
là một đối tượng xem mặt khác, ai ngờ lại là...
Từ Mạc Đình xưa nay vốn không nhẫn nại với người khác, đợi mấy giây sau thấy
anh ta không có gì để nói, liền bảo: “Nếu không có chuyện gì, vậy có thể để
chúng tôi dùng cơm tiếp không?” Ý tứ chẳng qua là anh cút đi được rồi đấy.
“...”
Cứ nghĩ thế là kết thúc, nhưng không, lúc người phụ nữ béo tốt kia vừa khéo mò
qua, Từ Mạc Đình lại nói chầm chậm: “Anh cho rằng nếu anh so với tôi, vợ tôi sẽ
thèm nhìn anh sao?”
An Ninh cũng a dua theo, bổ sung cho đầy đủ câu nói của Mạc Đình: “Anh đem so
với tôi, đâu chỉ kém một chút, vợ tôi sẽ thèm nhìn anh sao? Trong bất kỳ trường
hợp nào cũng thế.”
Vậy mói nói, đừng có dây vào mấy nhà ngoại giao giỏi che giấu và đầy mưu mô, sở
trường của họ là dùng lời lẽ lịch thiệp dễ nghe để giết người.
Lúc ấy, chẳng thấy người phụ nữ đành hanh kia phát rồ lên, An Ninh cũng thấy
lạ, nhưng sau đó ngộ ra ngay, đây là kiểu hạ gục trong tích tắc.
Ra ngoài, An Ninh cứ kéo vạt áo Mạc Đình mà cười, tuy là không nên, nhưng trong
lòng vẫn cảm thấy sướng: “Anh tệ thật đấy!”
“Em không thích à?”
“Thích quá đi chứ.” An Ninh sững lại, gõ nhẹ vào anh: “Lại còn cài lời của em
nữa chứ.”
Từ Mạc Đình cúi xuống cười: “Anh cài lời em bao giờ, anh không còn dùng chiêu
này lâu rồi.”
Ôi cái con người này...
Thấp thoáng đâu đó trong lòng cô cảm thấy nóng bừng.
An Ninh hắng giọng hỏi: “Trước đây anh cũng đối phó như vậy với những người anh
cảm thấy không vừa mắt à?”
“Không, đây là lần đầu tiên.”
An Ninh không tin.
“Thông thường chẳng có mấy ai dám mạo phạm anh.”
“...”
Bên này, Chu Cẩm Trình đang lái xe về chỗ ở, ngang qua phố thấy một cặp tình
nhân, trai tài gái sắc, họ đang dựa vào nhau, cảm giác như minh chứng cho một
câu nói: “Trời sinh một cặp.” Tay người con gái đang khoác lấy tay người vêu,
thì thầm to nhỏ, đôi má lúm tựa như hoa nở mùa hè.
Chu Cẩm Trình thấy thế cũng cười theo, nhưng nụ cười biến mất trong giây lát.
Đèn xanh đã sáng, anh đạp ga, hạ kính xe, để những cơn gió lạnh mùa đông thổi
vào cho tỉnh táo. Chu Cẩm Trình là người hiểu đời, lại giỏi ứng biến che giấu
cảm xúc thực của mình, vì thế, sống cũng mệt mỏi hơn người khác.
Xe đỗ ở cửa nhà, Cẩm Trình vẫn còn ngồi lại trong xe một lúc, thò tay mở khoang
chứa đồ, bên trong có một cuốn Ngũ
đại sử đã rất cũ rồi, trên bìa còn có
vài vết máu.
Đó là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng khó có thể biện minh cho lỗi lầm được,
đáng ra anh phải để ý đến cảm xúc của cô lúc đó...
Thế mà anh lại coi cô là một cô gái ấu trĩ, tùy tiện.
Lúc anh bế cô vào bệnh viện, cô chỉ nói không ngừng: “Cho tôi về chỗ mẹ tôi được
không...”
Cẩm Trình mở cuốn sách ra, trong còn có một lá thư, cũng nhuốm vệt máu.
Mở lá thư xem, những vết máu đã nhòe nhoẹt thành những vết ố đến mức gần như
không đọc được, chỉ còn đoạn cuối thư chưa bị nhuốm máu có thể lờ mờ đọc được
một cái tên: Từ Mạc Đình.
An Ninh cùng Từ Mạc Đình đi tìm khách sạn, thực
ra, ngành kinh doanh khách sạn ở thành phố G tương đối phát triển, phải nói là
đâu đâu cũng có. Từ Mạc Đình thì trời sinh cho cái tính kén chọn, ga giường
không sạch sẽ khô ráo thì không được, nhân viên không ưa nhìn cũng không được.
An Ninh bực mình: “Anh quan trọng gì nhân viên đẹp hay không đẹp! Đây là khách
sạn năm sao cuối cùng rồi. Hơn nữa, bạn gái đẹp chẳng phải là được rồi sao!”
Mạc Đình mím miệng cười: “Thế em vào cùng anh chứ?”
“...”
Trong khi An Ninh vẫn còn đang nhõng nhẽo thì Từ Mạc Đình đã quẹt thẻ một phòng
đôi. Nhân viên lễ tân thấy tình nhân đôi lứ