
a nông nỗi kia.
Đi dạo trong khuôn viên trường, tâm trạng Cố Diễn Trạch càng thêm rối bời, cảm giác càng lúc càng tới gần chân tướng nhưng lại không có bất cứ manh mối nào. Anh gọi điện cho Trần Cảnh Minh, sau đó quay lại Đại học Trình Lý.
Nghe xong những suy luận của Cố Diễn Trạch, Trần Cảnh Minh chỉ hỏi: “Những điều này có ý nghĩa gì không”
“Vì sao mọi người đều nói như thế?”
“Ai nữa?” Trần Cảnh Minh tò mò.
“Thần tượng của cậu chứ còn ai!” Cố Diễn Trạch lạnh lùng nói.
Trần Cảnh Minh mỉm cười: “Đành chịu thôi! Đây là suy nghĩ của những người bình thường bọn tôi. Thật chẳng hiểu vì sao cậu cứ thích tự hành hạ bản thân như thế”.
Cố Diễn Trạch lườm Trần Cảnh Minh một cái: “Đấy là sự khác biệt giữa tớ và cậu!”,
Trần Cảnh Minh không thèm bận tâm: “Tớ có thằng bạn đi theo chương trình trao đổi sinh viên hôm nay về, lát đi cùng cho vui, đằng nào tối cậu cũng rảnh”.
Dưới ánh đèn rực rỡ, quán bar nhỏ nằm trong khuôn viên Đại học Trình Lý đã chật kín chỗ.
Phương Hiểu kéo tay Bùi Sơ Ảnh: “Cậu phải thường xuyên tới mấy chỗ này vào, ngày nào cũng ru rú trong kí túc sớm muộn gì người cũng mốc meo”
Sơ Ảnh để mặc Phương Hiểu chỉ trích, Phương Hiểu bị phớt lờ, trong lòng ấm ức, thề rằng hôm nay nhất quyết bắt Sơ Ảnh trả giá.
Hôm nay là sinh nhật của Lý Lệ, mọi người ngồi kín một chiếc bàn tròn lớn, phấn khích theo dõi đám nam thanh nữ tú đang hát hò nhảy múa. Trên sân khấu xuất hiện một người con trai cầm theo cây guitar, anh ta ngồi xuống và nói: “Hôm nay là sinh nhật của người con gái mà tôi thích, tôi xin hát ca khúc mà tôi viết tặng cô ấy. Chúc em sinh nhật vui vẻ!”.
Phương Hiểu kéo tay Lý Lệ: “Cảm động không?”
Anh chàng cất giọng hát, mọi người dường như đều bị anh ta làm cho cảm động. Nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay rào rào vang lên, ai đó nói to: “Lý Lệ, đồng ý làm bạn gái người ta đi!”
Đôi mắt Lý Lệ thoáng ươn ướt, cô im lặng hồi lâu rồi hờ hững lên tiếng: “Tôi rất cảm động, nhưng chỉ có thể nói cảm ơn anh”.
Anh chàng lặng lẽ rời sân khấu, mọi người vừa thất vọng, vừa phẫn nộ thay cho anh ta.
Bùi Sơ Ảnh nhìn người con trai kia, trái tim đột nhiên có cảm giác nhói đau, cái gì gọi là vô tình hóa hữu tình, cái gì gọi là kiên quyết. Có lẽ rất nhiều chuyện phải đợi đến cuối cùng mới phát hiện ra bản thân đã chọn sai đường.
“Chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi!” Phương Hiểu đột nhiên đề nghị. Mọi người biết Phương Hiểu muốn làm dịu đi bầu không khí đóng băng nên đều gật đầu đồng ý.
“Thế này nhé, mọi người truyền tay nhau một ly rượu, lúc hô dừng, ly rượu ở trong tay ai thì người đó chịu phạt.” Lý Lệ nói quy tắc: “Bắt đầu từ tớ”
Người đầu tiên bị phạt là một bạn nữ cùng phòng kí túc với Bùi Sơ Ảnh.
“Tớ chọn mạo hiểm!”
“Được, sang bên kia hỏi người đàn ông đang uống rượu có muốn chơi trò tình một đêm không. Sau đó quay về đây nói cho bọn tớ biết vẻ mặt của anh ta thế nào.” Lý Lệ phấn khích
Cô bạn kia may mắn trở về, mọi người nhìn cô ấy với vẻ chờ mong.
“Anh ta hỏi lại tớ: Có muốn hay không”
Đám con gái bật cười: “Chọc ghẹo công khai cơ à!”
Người tiếp theo bị phạt là Phương Hiểu: “Tớ chọn mạo hiểm”
“Cậu chắc chắn?
Trông vẻ mặt mờ ám của mọi người, Phương Hiểu nhụt chí: “Thế… Tớ chọn nói thật.
“Thành thật khai báo, lần đầu tiên của cậu và người đó, cậu biểu hiện thế nào?
Phương Hiểu nhẫn nhịn nói: “Không có kinh nghiệm thì có thể biểu hiện thế nào?”
“Không được, cụ thể vào!”
“Trời, tớ nằm trên giường lúc lâu, quay sang thì thấy anh ấy đã ngủ rồi. Vì thế chỉ có thể lay anh ấy dậy…
“Ghê! Cậu chủ động quá!
“Im miệng! Tiếp tục chơi!” Phương Hiểu giận dữ quát.
Bùi Sơ Ảnh là người không may tiếp theo, cô thầm than trời một tiếng.
“Chọn gì nào?” Phương Hiểu cười nham hiểm.
Bùi Sơ Ảnh biết chắc Phương Hiểu sẽ không để mình yên nên quyết định: “Chọn mạo hiểm!.
Những người khác tỏ ra khá kinh ngạc, không ngờ một người bình thường có vẻ nhút nhát như cô lại lựa chọn điều này, ai nấy đều hào hứng chờ đợi.
Phương Hiểu thở dài: “Nể tình chúng ta là bạn thân, tớ yêu cầu cậu rất đơn giản. Đây, tớ có một số điện thoại lạ, cậu gọi vào rồi nói “Em yêu anh”. Nếu số cậu may, người ta tắt máy thì thôi”
Bùi Sơ Ảnh không thể từ chối, dẫu sao cũng là người lạ, thôi thì bấm bụng chịu đòn: “Gọi bằng điện thoại của cậu hả?”
“Không được mặc cả!” Phương Hiểu từ chối thẳng thừng.
Bùi Sơ Ảnh bấm phím số mà đầu ngón tay không ngừng run rẩy, nhủ thầm từ nay về sau không bao giờ chơi trò này nữa. Mười một chữ số bấm xong, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện rằng đối phương tắt máy.
Đáng tiếc, Thượng Đế có lẽ đang ngủ nên không nghe thấy lời cầu xin của cô. Tiếng “tít” đầu tiên vừa dứt thì đã có người nhận điện: “A lô!”
Phương Hiểu giục: “Nói đi!”
Bùi Sơ Ảnh nhắm mắt, liều lĩnh nói: “Em yêu anh”, rồi vội vàng tắt máy, xoa ngực điều chỉnh lại hô hấp.
Đám con gái cười nghiêng ngả.
“Lần đầu tiên tỏ tỉnh hả?” Lý Lệ vừa dứt lời thì có một người con trai đi thẳng tới trước mặt Bùi Sơ Ảnh. Anh ta có gương mặt sáng sủa, dường như không gian xung quanh vì sự xuất hiện của anh ta mà bỗng dưng sáng hẳn lên.
“Nếu đã chọ