XtGem Forum catalog
Bùi Sơ Ảnh

Bùi Sơ Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322335

Bình chọn: 8.5.00/10/233 lượt.



“Xem ra Tô có chút định kiến với tôi?”.

“ phải là có chút”. Tô Thiên Linh thở dài: “Mà là rất nhiều”.

“Vậy à? Xin hỏi tôi làm gì mất lòng ? Tôi rất xin lỗi”.

Tô Thiên Linh chợt cảm thấy phiền phức, muốn tiếp tục vấn đề này nữa: “Vào việc chính ! Biết gì em , hết”.

Cố Diễn Trạch có phần do dự. Nhưng nếu cứ trốn tránh e rằng, quan hệ giữa anh và Sơ Ảnh càng thêm bế tắc.

“Vì sao lần trước lại dối tôi?”.

“Sao cơ?”.

“ phải bạn của Tưởng Phương Vũ”. Ngữ điệu của anh rất kiên định.

Tô Thiên Linh hơi giật mình. Suy cho cùng, mọi chuyện đều phải đối mặt, nếu Cố Diễn Trạch tìm tới chứng tỏ anh ta biết được nhiều thứ.

“Anh biết rồi?”.

Cố Diễn Trạch trầm mặc.

“Anh hy vọng lúc đó em cho anh biết mọi chuyện ư?”. Tô Thiên Linh hỏi lại.

Đúng vậy, nếu năm xưa biết , biết được mối quan hệ giữa Tưởng Phương Vũ và Bùi Sơ Ảnh, liệu anh có nảy sinh tình cảm với nữa ? . Anh có bất cứ mơ tưởng nào đến .

“Ít nhất tại tôi có quyền được biết”. Cố Diễn Trạch .

Tô Thiên Linh thở dài: “Biết sao mà biết sao? Tất cả trở thành quá khứ rồi. Em chỉ có thể , Tưởng Phương Vũ vì Sơ Ảnh mà từ bỏ cả mạng sống. Còn anh, anh làm được gì cho ấy?”.

Cố Diễn Trạch nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy Sơ Ảnh gọi tên Tưởng Phương Vũ. Lúc ấy, anh phẫn nộ đến cực điểm. Anh nghĩ tới khía cạnh cái chết của Tưởng Phương Vũ liên quan tới , mà anh sợ rằng, hai người họ là đôi. Anh sợ lựa chọn mình chỉ vì thân phận bạn thân của Tưởng Phương Vũ, sợ mình chỉ là vật thế thân.

Ý nghĩ ấy giày vò anh, đày đọa anh.

Thế nhưng anh muốn hỏi , muốn làm mọi chuyện. Anh sợ đó là , sợ người mà phải anh, mà là Tưởng Phương Vũ.

anh có thể xóa bỏ ý nghĩ nực cười ấy được rồi.

“Trong hộp đó… đựng cái gì?”.

“Anh muốn biết tự tìm hiểu . Em nghĩ, với anh, đó chỉ là việc cỏn con”.

Cố Diễn Trạch im lặng.

Tô Thiên Linh chợt phát ra, người đàn ông này có nhiều điểm như nghĩ.

“Chẳng lẽ anh dám mở nó? Anh sợ bên trong là nguyên nhân khiến Tưởng Phương Vũ mất mạng sống? Anh sợ chuyện này có liên quan tới Sơ Ảnh?”.

Cố Diễn Trạch ngước mắt lên, anh rút điếu thuốc nhưng rất lâu châm lửa. Cuối cùng, anh lại buông xuống.

Tô Thiên Linh đúng, anh sợ điều đó.

Nếu cái chết của Tưởng Phương Vũ có liên quan tới vợ mình, vậy anh phải đối mặt với ấy thế nào đây? Thà rằng biết, hai người còn có thể tiếp tục ở bên nhau.

Tô Thiên Linh đứng dậy: “Em nghĩ em đoán đúng rồi. Anh Cố, em quan tâm những tin tức báo chí viết về anh là đúng hay sai, em chỉ muốn điều, Tưởng Phương Vũ có thể làm mọi việc vì Sơ Ảnh, anh có thể ? Nếu làm được, trong chiếc hộp kia có cái gì đâu quan trọng. Nhưng mấu chốt là anh phải kiên định, mặc dù Tưởng Phương Vũ qua đời là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nếu phải vì Sơ Ảnh tuyệt đối có tai nạn đó”. xong, Tô Thiên Linhliền rời khỏi.

“Đợi !”.

“…”.

“Đừng với ấy chúng ta gặp nhau”.

Nếu đủ kiên định…

Cố Diễn Trạch nhìn chiếc hộp bàn. Anh cầm chìa khóa vào ổ, xoay chút, nắp hộp bật lên.

Bên trong chỉ có phong thư và bức tranh.

Chữ viết thư là của Tưởng Phương Vũ.

Cố Diễn Trạch cầm bức tranh ố vàng lên, mở ra xem. Trong tranh là chàng trai lao về phía trước để cướp bóng trong trận bóng rổ. Dù bị thương nhưng chàng trai vẫn cười toét miệng, gương mặt cậu ta toát lên sức sống tràn trề và cả kiêu ngạo.

Tranh vẽ rất giống, chỉ cần nhìn thoáng qua, Cố Diễn Trạch cũng nhận ra chàng trai ấy là mình.

Anh mở phong thư ra, đó là bí mật giấu kín nơi đáy lòng của thiếu nữ.

Năm mười bảy tuổi, Bùi Sơ Ảnh đến Xuyên Nhiên tham dự kì thi đại học. Môn thi cuối cùng là khẩu ngữ tiếng Anh. Hôm đó trời nắng gay gắt.

Sơ Ảnh vào cửa hàng mua chai nước ngọt, lúc ra, đám bạn kéo tay rủ xem bóng rổ.

“ có hứng”. Sơ Ảnh từ chối.

“ ! Nghe trận bóng này của các anh khóa trước, lần này họ về Xuyên Nhiên họp lớp bèn rủ nhau thi đấu. Bên thua phải cho tất cả những người đến xem mỗi người đồng. Cậu nhất định hối hận!”.

Sơ Ảnh còn định gì nhưng bị bạn học kéo .

Đừng ngoài sân bóng rổ, hiểu môn thể thao này có gì thú vị mà những nữ sinh kia lại tỏ ra phấn khích đến thế. Suy nghĩ duy nhất của chính là nam sinh đại học quả nhiên khác đám con trai cấp ba trời vực, có vẻ trưởng thành và đàn ông hơn.

Hai đội bóng có thực lực tương đương nhau, mấy lần tỉ số đều duy trì ở mức ngang bằng. Người xem càng lúc càng hưng phấn.

Sơ Ảnh lại bị bạn học kéo vào trong, mấy người đứng xung quanh cáu kỉnh mắng: “Chen cái gì mà chen…”, khiến vừa xấu hổ vừa buồn bực. muốn xem nhưng lúc này chen ra liệu có bị mắng nữa ?

Nghĩ vậy, Sơ Ảnh đành cố nán lại thêm chút nữa, có lẽ trận đấu cũng sắp kết thúc.

Thế nhưng, gần cuối trận đấu, có nam sinh nhảy lên tranh bóng hình như bị ai đó đụng phải, ngã lăn ra đất.

Mọi người ồ lên. Chàng trai nằm im mấy giây rồi lập tức đứng dậy: “ sao, tiếp tục!”.

Chẳng hiểu sao, Sơ Ảnh cảm thấy tim mình lúc đó giật thót. để ý lúc ngã xuống, anh ta ôm lấy cổ chân phải, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng anh ta vẫn tươi cười.

Sơ Ảnh nhìn lên bảng điểm, đội của nam sinh đó kém điểm. Nhưng anh hề lo lắng, vẫn bình thản chạy, tranh bóng, ném bóng vào rổ và ghi điểm. Đúng lúc này, trọng tài thôn