
ông thích hoạt động, mỗi ngày chỉ lười biếng ở trong viện phơi nắng. Có một lần, y đến nhìn lén nàng, lúc vào trong viện lại thấy nàng đang say ngủ ngoài sân. Tiết xuân khi ấy rất ấm áp, có vài đóa hải đường rơi trên mái tóc gần má nàng, chẳng biết nàng nằm mơ thấy gì mà thoáng mỉm cười.
Tim y chợt lỗi nhịp, sai Mạc Tồn Phong bày giấy mực ra.
Nàng tỉnh lại, còn buồn ngủ, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng vẽ trộm thiếp à?”
Tâm tình y rất tốt, ôm nàng vào lòng, nói: “Trông đẹp không?”
Bất Tạ bĩu môi, chớp mắt liên hồi, nói: “Trên đời làm gì có thai phụ nào đẹp?”
Lời này mang vài phần làm nũng của bé gái, y nghe mà sung sướng, cười haha nói: “Thường phi là một thai phụ xinh đẹp”. Y chợt liếc thấy Tào Chiêu Đức đứng bên hông Mạc Tồn Phong đang giật giật khóe miệng, nhưng y mặc kệ, đem bức tranh ấy thưởng cho Bất Tạ.
Kỳ thực Bất Tạ rất vui, xem đi xem lại nhiều lần mới cuộn lại cất đi.
Mạc Tồn Phong trông vậy mà rất có mắt nhìn, lập tức nói: “Cuộn tranh Hoàng thượng ban quả là thiên hạ vô song.”
Bất Tạ cũng phối hợp, cười cười nói: “Mạc công công nói phải.”
Y cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt, trước mặt mọi người nói: “Bất Tạ, nhân dịp tặng cuộn tranh này, trẫm sẽ ban cho nàng một nguyện vọng.”
Thường phi chỉ cười cười, cũng không nói gì, tựa hồ chưa từng xem chuyện ấy là thật.
Nhưng…
Trước kia y luôn cho rằng chữ Phương Phỉ rất đẹp, hôm nay trông thấy mấy chữ cực nhỏ đề nơi góc phải tranh, mới biết hóa ra chữ nàng cũng đẹp như thế.
Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.
Những chữ này chạy dọc dấu ngọc tỷ của y, như muốn mãi mãi làm bạn bên nó vậy. Nhưng thật ra y biết, điều nàng muốn nói cũng không phải câu này.
Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại, mỏi mệt cuộn bức tranh lại, sít sao nắm trong lòng bàn tay. Cuối cùng, lại thầm thì một câu:
Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi.
Đêm mỗi lúc một sâu, suy nghĩ cũng càng lúc càng đầy. Có lẽ y đã già thực rồi, nên cõi lòng mới hư không đến thế.
Lệ phi khẽ đứng dậy, muốn lấy bức họa trong tay y nhưng y không đưa.
Lệ phi cười cười, nói: “Muộn rồi, Hoàng thượng nghỉ ngơi đi.”
“Lệ phi, ngồi một lúc nữa thôi.”
—————————————————
Hai câu thơ in nghiêng trong chương này theo mình tìm được thì nó được trích trong khúc hát “Xuân tình” của tác giả Từ Tái Tư.
Nguyên văn:
平生不会相思,
才会相思,便害相思。
身似浮云,心如飞絮,气若游丝。
空一缕馀香在此,
盼千金游子何之。
证候来时,正是何时?
灯半昏时,月半明时。
Bản tạm dich của blogger Châu trên trang yume.vn/chaujulie:
“Bình sinh vốn không tương tư
Thế mà tương tư, khổ vì tương tư
Thân như mây trôi, trái tim rối bời, hít thở không được
Lại vì quyến luyến mùi hương ai
Đợi (kẻ) lãng tử ngàn vàng đáng chăng
Rồi sẽ thế nào, đợi chờ ra sao
Trăng khuya, đèn đêm lúc tỏ lúc mờ.”
Lệ phi lặng lẽ ngồi xuống chiếc giường nhỏ, tâm tư của y, nàng thoáng hiểu thoáng không.
Cô đơn sao? Nếu cô đơn sao lại ngăn Trang phi ngoài cửa không cho vào? Trang phi tuy xấp xỉ tuổi nàng nhưng thoạt nhìn như mới hai mươi, dáng dấp cũng giống…
Nàng bỗng cả kinh, hơn mười năm nay không để ý, thì ra tướng mạo Trang phi có vài phần tương tự Thường phi, nhất là đôi mắt kia.
Thường phi là người có đôi mắt đẹp nhất mà nàng từng biết, mỗi khi Thường phi nhìn nàng, không hiểu sao nàng lại thấy ấm áp và thoải mái lạ thường, dường như chỉ cần nàng ấy ở đó thì trên đời này sẽ không có gì làm hại được nàng và Tiểu Ngũ vậy.
Kể cũng lạ, trong hậu cung vốn làm gì có chân tình, dù là tỷ muội tình thâm bất quá cũng chỉ như mây khói phù hoa. Diễn kịch cho người khác xem còn được, chứ thật lòng đối đãi thì làm gì có ai. Họa chăng chỉ mình Thường phi là đối xử với ai cũng dốc hết tâm can.
“Lệ phi, nàng ấy thực nói nàng bảo vệ Thái tử sao?”
Lệ phi yên lặng gật đầu, chợt nhớ hoàng đế đang nhắm mắt suy nghĩ, mới nhẹ giọng đáp: “Vâng.” Hậu cung sóng gió liên miên, phi tần tranh sủng, hoàng tử đoạt vị, những điều này, Thường phi đều không hiểu. Mà có khi vì nàng chưa kịp hiểu thì đã qua đời rồi cũng nên.
Từ khi Thái tử được lập, triều đình nhìn như sóng yên bể lặng, nhưng các phe phái sao có thể buông tay? Tuy Thái tử có thế lực của Hạ vương chống lưng, nhưng Duệ vương có Tiểu Ngũ trợ giúp cũng đâu thua kém gì.
Vị trí tân hoàng này…
“Nô tỳ cứ nghĩ Hoàng thượng biết Thường phi nghĩ gì chứ.”
Hoàng đế cười sằng sặc, Thường phi nghĩ gì, y làm sao thấu được. Trong hậu cung nào có ai không toan tính vì con mình, ngay cả Phương Phỉ ngoài cung mà còn ít nhiều hiểu được cách mưu quyền.
Mưu quyền…
Hoàng đế bỗng nhiên kinh hãi, nhìn chằm chằm cuộn tranh trong tay, nhiều năm như vậy mới nghĩ đến khả năng đó, tim bỗng nhói đau.
Thật đau…
Trong làn mưa bụi Giang Nam, nàng đỏ mắt, run rẩy nói: “Thiếp không cố ý, chỉ là bắt không được.”
Người nàng đang bầu bì không bắt được cũng là chuyện thường tình, vậy mà khi ấy y lại giống như kẻ điên, tàn nhẫn đá vào bụng nàng. Tuy y đa nghi trời sinh, nhưng những gì Phương Phỉ nói, y lại chưa từng hoài nghi bao giờ.
Vì sao lại tàn nhẫn với nàng như thế…
Hải Băng nói: “Hoàng thượng, điều khiến người hận không phải là