Disneyland 1972 Love the old s
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322543

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

Vương sáng quắc như đèn pha, hắn phất tay nói : "Người đâu, dẫn nữ nhân này đi" Hai tên thị vệ như lang sói lập tức kéo vị tiểu cô nương không ngừng kêu tha mạng ra ngoài.

Yến Vương với vẻ mặt "rốt cuộc đến lượt ngươi" chỉa thẳng về phía ta, ta lập tức quỳ sụp xuống trước khi Yến Vương lên tiếng : "Vương gia, tiểu nhân có tội, thật ra tiểu nhân là một thái giám"

Yến Vương lập tức nói rõ ràng : " Sao ngươi có thể trở thành thái giám được. Thái giám trong triều ta đều có tên đăng ký trong sổ, chỉ cần tra là biết, tội mạo danh là phải mất đầu đấy"

Ta lập tức quỳ rạp trên mặt đất, nói : " Vương gia, tiểu nhân tên thật là Mã Tam Bảo, vốn là thái giám ở trong phủ" Đám thái giám trong phủ này đều bị ta sờ gáy qua, ta có thể khẳng định không có tên nào là Mã Tam Bảo.

Rõ ràng Yến Vương không tin, liền sai thái giám bên cạnh đi tra hồ sơ, sau đó bắt đầu tra vấn : "Ngươi nói ngươi tên là Mã Tam Bảo, thế nhà ngươi ở chỗ nào ? Cha mẹ ngươi là người phương nào ? Tịnh thân khi nào ? Nhập phủ khi nào ?"

Ta giả vờ ôm mặt khóc : "Vương gia ơi ! Khổ thân tiểu nhân lắm ! Tiểu nhân đã quên sạch mọi chuyện trước kia, chỉ nhớ là sư phụ tiểu nhân phát hiện ra tiểu nhân ở một vách núi, lúc đó tiểu nhân chỉ còn thở thoi thóp. Người trị bệnh cho tiểu nhân, lại truyền thụ công phu cho tiểu nhân. Chẳng qua tiểu nhân vẫn không thể nhớ lại những chuyện lúc trước, lão sư phụ nói có khả năng là do ngã dập đầu.

Mấy tháng trước, vì tuổi cao già yếu lão sư phụ đã qua đời, trước khi chết người cho tiểu nhân một khối lệnh bài, nói rằng nó được phát hiện ra cùng lúc với tiểu nhân, là vật tùy thân của tiểu nhân. Lúc đó tiểu nhân mới biết được, nguyên tiểu nhân là thái giám của Yến Vương phủ.

Tiểu nhân muốn biết rốt cuộc mình là người như thế nào, liền quay lại đây, trên đường gặp vị sư phụ hiện tại, liền đi theo người tới đây"

Yến Vương vẫn không tin hỏi lại : "Vậy sao lúc trở về ngươi lại dùng tên giả ?"

" Bởi vì tiểu nhận sợ trước kia đã làm sai cái gì, cho nên muốn xem xét kỹ tình hình, rõ ràng ngọn ngành rồi mới quyết định"

Lúc này tên thái giám tra hồ sơ đã trở lại, nói trong phủ quả thật từng có một thái giám tên là Mã Tam Bảo, ba năm trước đây Nam viện bị cháy, có mấy thái giám bị chết, hắn cũng thất tung từ đó. Yến Vương lấy hồ sơ ra, liền nói : " Không đúng, Mã Tam Bảo năm nay hai mươi bảy tuổi, trông ngươi sao lớn vậy được ?"

Ta vội vàng nói đến mức nước bọt phun phì phì : " Trời ạ ! Thật đúng là như vậy đó ! Sư phụ ơi, ân tình của người đối với đồ nhi, làm sao đồ nhi có thể đáp đền" Ta nghẹn ngào khóc hai tiếng, bắt đầu kể lại chuyện cũ : " Tiểu nhân còn nhớ rõ, năm đó, để cứu tiểu nhân một mạng, sư phụ đã cho tiểu nhân ăn một quả chu quả ngàn năm, ăn trái cây kia có thể trẻ lại một nửa, còn có thể tăng sáu mươi năm công lực. Lúc đó sư phụ có nói tiểu nhân đã bớt tuổi đi, tiểu nhân còn tưởng người lừa đảo, hóa ra có chuyện như vậy thật. Sư phụ ơi, nếu ngài ăn trái cây kia, thì đâu có chết sớm như vậy, chỉ vì cứu con mà thôi. Sư phụ ơi ???" Ta bắt đầu đấm ngực gào khan, trong lòng vẫn nghĩ tới việc trước khi đào tẩu phải lập tức lấy ngân phiếu và bắt theo Trình Dục Chi.

( >_< càng ngày mình càng ngưỡng mộ bạn thật đấy)

Yến Vương bịt tai lại, sốt ruột nói : " Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Trên đời này làm gì có loại trái cây kỳ dị như thế. Ngươi muốn lừa ai hả ?"

Lúc này đã nghe thấy có tiếng Trình Dục Chi đang từ ngoài cửa đi vào, nói : "Vương gia, loại chu quả mà tiểu đồ vừa nhắc tới, quả thật là có"

Yến vương thấy hắn, liền khách khí nói : " Trình tiên sinh, mời ngồi xuống rồi hãy nói"

Trình Dục Chi tiến vào phiên tòa thẩm tra ta, ta lập tức ngừng gào khóc, đi tới bên cạnh hắn, ôm lấy chân hắn kêu :" Sư phụ, ta không lừa ai cả, người hãy làm chủ cho ta." Nhân thể dựa đầu vào chân hắn, nằm úp mặt xuống đất nửa ngày liền khó chịu gần chết.

Lúc này Yến Vương cũng tò mò hỏi : "Trình tiên sinh, trên đời này có thứ trái cây thần kỳ như thế sao ?"

Trình Dục Chi nghiêm mặt nói : " Bẩm Vương gia, quả thật là có, chẳng qua tiểu đồ có nói sai một chút, quả này trăm năm mới kết trái một lần, mỗi lần chỉ có hai trái. Ngày nó Thiên Cơ lão nhân túc trực ở bên cạnh cây suốt năm mươi năm mới thu được hai trái, tiếc là sau đó cây kia đã chết héo. Hai quả chu quả này đúng là tuyệt phẩm hiếm có. Người từng tặng cho gia tổ một quả, gia tổ đem nó chế thành thuốc, chính là "Tốc hiệu cứu tâm hoàn" Ta đoán người tiểu đồ gặp chắc là Thiên Cơ lão nhân."

Ta liền làm bộ tỉnh ngộ : " Trách không được mỗi lúc ta hỏi gì, vị lão sư phụ kia chỉ nói một câu : " Thiên cơ không thể tiết lộ", ta có hỏi lại thì người cũng không trả lời, còn nói là phạm húy, hóa tên người đúng là Thiên Cơ.

Yến Vương hiển nhiên rất hứng thú với loại trái cây kỳ lạ kia, lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề xung quanh, Trình Dục Chi cũng giải thích cặn kẽ. Ta thì khỏi nói rồi, không nghĩ tới mèo ốm mà cũng làm chết chuột, lại có cái loại trái cây thần kỳ như thế, ta liền dỏng tai lên nghe. Cuối cùng, Yến Vương cũng vì chu quả cây kia chết héo mà thở dài t