Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 7.5.00/10/494 lượt.

̣ của anh ấy sẽ là như vậy. Kéo theo cô ấy để chạy trốn, để lẩn tránh...

Mấy người đồng nghiệp vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thêm vào đó là sự xuất hiện của một anh chàng "Nam Lâm thứ 2" khiến

họ càng có phần hoảng loạn. Trịnh Thằng lắp bắp không thành

câu:

- Nam...Lâm...Vừa rồi...cậu có nhìn thấy không?

Mấy người khác cùng im lặng để chờ đợi câu trả lời của Nam Lâm làm sáng tỏ mọi chuyện.

Nam Lâm rút một điếu thuốc trong bao ra rồi châm lửa. Tàn đỏ nơi đầu lọc lóe sáng, rồi lại tỏa ra một thứ khói mờ nhạt. Nam

Lâm nheo mắt nói chậm rãi:

- Đó là anh trai tôi. Không có chuyện gì đâu. Mọi người ăn tiếp đi.

Tuy chẳng hiểu thêm là mấy nhưng mọi người cũng đành hò nhau ăn nốt bữa cơm. Lúc đó, dư vị của bữa ăn đã bị giảm đi đáng kể rồi.

* * *

Trúc Diệp khép hờ đôi mắt vẻ mệt mỏi. Ngồi bên cạnh cô giờ

là An Lâm. Suốt từ lúc kéo cô lên xe đến giờ đã gần hai tiếng

rồi. Cả hai vẫn im lặng, im lặng đến nghẹt thở. Việc ở công ti cô cũng chẳng còn tâm trí để mà quan tâm đến nữa. Cái cô cần

bây giờ là một sự bình yên. Nhưng ai cho cô đây?

An Lâm tay nắm chặt vô lăng. Cảm xúc trong anh vẫn trào dâng nhưng anh lại không thể tìm được ngôn từ để bắt đầu câu chuyện. Có

quá nhiều điều cần nói cần giải thích. Vậy mà lại không biết diễn tả thế nào để cho cô ấy hiểu.

Cuối cùng An Lâm cũng mở miệng:

- Anh đưa em về công ti nhé?

Trúc Diệp vẫn giữ nguyên vẻ mệt mỏi của mình để trả lời:

- Tùy anh!.

An Lâm thở dài rồi khởi động xe. Tự trách mình sao quá vô tâm

và bất tài. Cứ hỏi cô ấy một câu thì cũng có làm sao? Nhưng

lời đã đến miệng rồi lại không thể nói ra.

* * *

Mạnh Đức nắm tay chặt Dương Thùy. Ngắm cô ấy ngủ không ngờ lại thấy bình yên như vậy.

Mạnh Đức cứ như vậy và không để ý thỉnh thoảng có vài cô y

tá đi vào cười tủm tỉm trước sự si tình của anh chàng này.

Tất nhiên là họ cũng ước ao rằng mai sau may mắn sẽ gặp được

một người đàn ông như vậy. Dù gì cũng là tâm tư của phụ nữ.

Dương Thùy cảm thấy bàn tay mình rất ấm áp. Cô khẽ cựa mình rồi từ từ mở mắt ra.

Ánh sáng tràn ngập vào đồng tử khiến mắt cô không kịp thích

ứng vội vàng nheo lại. Cô không biết mình đã hôn mê từ bao giờ. Kí ức chỉ dừng lại ở khuôn mặt của người con trai giống hệt

Nam Lâm mà thôi. Quả thực đúng là trái đất tròn và cuộc đời

thật lắm chuyện trùng hợp.

Cô nheo mắt nhìn Mạnh Đức. Có lẽ anh ấy đã quá mệt mà ngủ

thiếp đi. Khuôn mặt tuấn tú của anh khiến cô có phần rung động. Ngày xưa, cô luôn thích vuốt ve nó, trong niềm hạnh phúc cô đã

ước sẽ mãi như vậy. Nhưng rồi cuối cùng tất cả cũng chẳng đi

đến đâu. Tình yêu vẫn trung thành với bản chất riêng của nó,

cả hai mỗi người một nơi. Rồi tự than thở và đổ tội cho duyên

phận.

- Dương Thùy, em tỉnh rồi à?

Mải ngắm Mạnh Đức mà cô không để ý anh ấy đã dậy. Nghe thấy

tiếng gọi, Dương Thùy thu lại ánh mắt chứa chan ban nãy rồi cô

nói lạnh lùng:

- Anh về đi. Tôi khỏe rồi.

Mạnh Đức không để ý gì đến lời nói của Dương thùy. Anh đứng

dậy với tay lấy chiếc cặp lồng ở trên bàn và một cái bát.

Nhẹ nhàng múc từng thìa cháo ra rồi bưng đến chỗ Dương thùy.

Tất cả những việc này anh đều làm với một vẻ rất nghiêm túc

và cẩn thận. Giống như đang làm việc với một bộ phận, máy

móc quan trọng nào đó vậy.

- Em ăn đi!.

Dương Thùy quay mặt đi chỗ khác. Cô không muốn nhìn thấy khuôn

mặt của Mạnh Đức thêm một phút nào nữa. Chỉ sợ rằng nhìn

thêm thì lại sẽ mủi lòng, sẽ lại khóc và ngã vào lòng anh.

- Anh cứ để đấy. Chốc nữa tôi ăn. Xin Anh! Hãy về đi.

Mạnh Đức thở dài. Đặt bát cháo xuống rồi nói:

- Vậy anh về đây.

Dương thùy nhìn bóng dáng Mạnh Đức lầm lũi bước ra khỏi phòng bệnh mà trong lòng dâng lên cảm giác có lỗi. Cô không biết có

phải vì mình đã quá độc ác với anh hay không? Và cô cũng không hiểu tại sao, vì cớ gì mà anh lại yêu cô đến như vậy.

Mạnh Đức vừa bước ra ngoài đã vội vàng chỉnh đốn lại người.

Rồi bước về phía trước. Anh vừa đi vừa nhếch khóe môi của

mình lên lẩm bẩm:

- Em sắp không trụ được nữa rồi. Sớm muộn gì em cũng thuộc về anh thôi.

* * *

Nam Lâm ngồi lặng yên nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.

Chẳng biết anh đang nghĩ gì, đang muốn gì, chỉ biết rằng ánh

mắt anh đang tràn ngập một vẻ ưu tư, trầm mặc.

Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ về Trúc Diệp, về tình cảm của cô ấy. Tại sao hôm đó cô ấy lại chấp nhận nụ hôn của anh? Trước kia cô ấy luôn tránh anh, luôn sợ an


Pair of Vintage Old School Fru