
hay sao?
Dương thùy không nói gì. Cô khẽ đưa mắt liếc Mạnh Đức một cái. Chợt phát hiện ra dạo này anh ta rất phong độ. Hơn xưa rất
nhiều. Người ta nói nếu bạn thấy một người đàn ông "bỗng
nhiên" trở lên đẹp trai và phong tình, chắc chắn anh ấy đang
muốn thể hiện với một cô nàng nào đó mà anh ta đã yêu.
Ngặt nỗi Dương thùy lại nghĩ rằng Mạnh Đức đã để ý đến một
cô nàng khác. Trong lòng không giấu nổi sự ghen tức mà nói
bóng gió:
- Đi làm cần gì phải xức nước hòa nồng nặc đến tắc cả mũi như thế này.
Trúc Diệp quay ra nhìn Mạnh Đức. Anh ta cũng đang trong tình thế dở khóc dở cười.
- Dương Thùy. Nếu em thích anh có thể tặng em một lọ.
- Khỏi. Tôi đây cần gì phải dùng đến mấy thứ ngụy trang để đánh lừa người khác.
Cả Mạnh Đức và Trúc Diệp đều nhận ra là Dương Thùy đang ghen.
Họ chỉ tủm tỉm cười với nhau mà không nói gì. Sợ nói trúng
tim đen cô nàng sẽ thẹn quá mà hóa rồ. Tức giận lên lại khiến mọi chuyện rắc rối.
Bước ra khỏi thang máy.
Trúc Diệp chào hai con người ngốc nghếch kia rồi vào phòng làm việc. Cô thấy hơi lo lắng vì vẫn chưa làm xong mấy bản báo
cáo. Sợ là sếp sẽ chỉ trích nên cô đành phải nói dối:
- Thưa giám đốc. Hôm qua mẹ tôi ốm nên không thể hoàn thành báo cáo cho ông được.
Vị giám đốc tuổi trung niên tính tình cũng rất phóng khoáng.
Nghe thấy Trúc Diệp nói vậy ông tỏ rõ thái độ quan tâm:
- Vậy à? có nặng lăm không?
Trúc Diệp đành nhắm mắt nói dối tiếp:
- Không sao đâu ạ! Hôm nay bà đỡ rồi.
- Ừ. Cô nhớ việc mà tôi bảo dạo trước chứ?
- Việc công ti ta sẽ gặp đối tác phải không ạ?
- Đúng. Hôm đó, nghe chừng tôi bận công tác. Cô có thể đi thay tôi không?
Trúc Diệp sao dám từ chối:
- Dạ được.
- Quyết định vậy đi.
Trúc Diệp ngồi trước bàn máy tính thẫn thờ suy nghĩ. Rốt cục tình cảm của cô đối với Nam Lâm là gì? Tại sao khi trải qua
cùng anh ấy cô lại không có cảm giác gì là mất mát? Ngược
lại, cô còn rất vui.
Với An Lâm, cứ nghĩ đến anh ấy cô vừa đau mà lại vừa thẹn. Sợ rằng cô không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ấy nữa. Trinh tiết
cô cũng trao cho Nam Lâm mất rồi, cô còn có tư cách theo đuổi anh ấy hay sao? Huống hồ trước đó cô cũng chỉ là một người em
gái của anh ấy mà thôi.
Một bản nhạc cất lên. Là tiếng chuông điện thoại của cô.
- Anh An Lâm, có chuyện gì không?
- Chiều nay, anh muốn chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau. Được không?
Nghe thấy câu này, Trúc diệp lại cảm thấy khó thở, trái tim
như dồn dập khiến cô không thể kiểm soát. Có phải là cô đang
vui sướng hay không?
- Chiều nay ạ? Ăn ở đâu hả anh?
Phía bên kia im lặng hồi lâu rồi như để suy nghĩ rồi mới nói:
- Ăn ở nhà em đi. Chúng ta sẽ làm cơm.
Trúc Diệp mỉm cười rồi trả lời:
- Dạ được.
* * *
Buổi chiều.
Trúc Diệp vào siêu thị chọn mấy loại thức ăn rồi đứng ở cửa
chờ An Lâm đến đón. Cô tưởng tượng mình như là một người vợ
của anh ấy. Rồi lại khẽ mỉm cười trước ý nghĩ đó.
Khi nghĩ, cô thấy mình hạnh phúc. Giống như thời điểm đêm hôm qua.
Một lúc sau, An Lâm lái xe đến. Anh đi xuống mở cửa xe cho cô.
Khi hai người đã yên vị, anh quay sang Trúc Diệp nói:
- Có nên mời Nam Lâm đến ăn không? Lâu lắm ba người chúng ta không ăn cùng nhau rồi.
Trúc Diệp nghe thấy thế vội vàng ngăn cản:
- Không, đừng - Rồi cô lại cảm thấy mình hơi thái quá nên cũng
dịu giọng lại - Em không mua đủ thức ăn. Vả lại...em cũng muốn
bữa ăn này chỉ có hai chúng ta thôi.
An Lâm mỉm cười rồi gật đầu. Nghe cô nói thế anh hoàn toàn có
cảm giác trăm hoa đua nở trong lòng. Hóa ra anh đã đoán không
nhầm, bao nhiêu năm qua, cô ấy chỉ dành tình cảm cho một mình
anh mà thôi.
Bước vào nhà. Trúc Diệp nhớ lại cảnh mình và Nam Lâm đã
cuồng nhiệt cùng nhau đêm qua tại đây. Trong lòng không khỏi dâng
lên nỗi sợ hãi. Đến nỗi chân của cô cũng ngập ngừng trước
từng nhịp bước.
An Lâm thấy có gì đó không ổn phía Trúc Diệp nên lo lắng hỏi:
- Sao vậy em?
Trúc Diệp cơ hồ sợ hãi lắc đầu:
- Không có gì. Em đang nghĩ nên nấu món gì cho anh ăn thôi.
An Lâm nghe vậy không khỏi vui mừng. Đôi mắt anh sáng lên như hai
vì sao xa, và phút chốc lại trở thành một ánh mặt trời ấm
áp.
- Có cần anh giúp gì không?
- Không cần đâu. Bữa ăn hai người rất đơn giản mà.
An Lâm cũng đồng ý trước quan điểm này nên anh ra ghế ngồi. Bật tivi lên nhưng không có gì xem. Thấy chân tay buồn bực, anh đã
quen làm việc rồi, ngơi nghỉ một chút là lại không yên. Cuối
cùng anh đành hỏi Trúc Diệp:
- Nhà em có báo gì đọc không?