Old school Easter eggs.
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323811

Bình chọn: 9.00/10/381 lượt.

đó là bữa cơm gia đình ấm áp. Cả nhà ai nấy đều cười vui

vẻ, chỉ riêng Nam Lâm là mặt mày nhăn nhó cả buổi. Anh cứ lầm

lì gắp thức ăn, bỏ ngoài tai mọi câu chuyện của mọi người.

Có vẻ như thấy được thái độ bất thường tù phía Nam Lâm, An Lâm huých tay em khẽ hỏi:

- Sao thế? Cơm dì nấu không ngon à?

- Không ngon.

Cả nhà vội im bặt sau câu trả lời cộc lốc của Nam Lâm. Ông Phùng không hài lòng quát tháo:

- Mày đừng cứ về nhà là lại vô lễ như thế có được không?

Bà Hoa vội vàng lay tay chồng khuyên can:

- Được rồi. Anh ăn cơm đi. Có lẽ cơm canh hôm nay em cho hơi nhiều gia vị.

Nghe bà Hoa nói thế An Lâm liền mỉm cười:

- Không đâu ạ! Cơm rất ngon.

Trúc Diệp vội gặp một miếng thịt cho An Lâm.

- Ngon thì anh ăn đi. Phải ăn thì mới có sức học.

Bà Hoa cũng gắp rau vào cho An Lâm:

- Phải đấy! Con ăn nhiều vào. Nghe nói học Y vất vả lắm phải không?

- Cũng không vất vả lắm ạ!.

Nam Lâm cười nhạt nhìn mọi người quan tâm đến An Lâm. Anh buông đũa xuống và đứng lên khiến cả nhà phải chú ý:

- Chắc chỉ có mỗi An Lâm đi học thôi nhỉ?

Rồi anh bỏ lên nhà.

Cả nhà lặng im trong vài giây, rồi ông Phúng phá vỡ bầu không khí:

- Thôi nào. Nó vẫn còn là trẻ con. Kệ nó.

Nhưng có lẽ không khí từ đó bỗng trở nên gượng gạo phần nào.

Trúc Diệp nhìn theo bóng dáng Nam Lâm thì không khỏi thở dài.

Lúc nào cũng làm gia đình phải mệt nhọc thì anh ta mới chịu

được.

Nam Lâm thả mình xuống giường. Anh ngắm nhìn trần nhà được treo đầy những quả cầu vũ trụ của An Lâm. Cách trang trí phòng

cũng là của An Lâm nốt. Từ bé đến giờ, mấy công việc đau đầu

Nam Lâm toàn để một mình An Lâm làm. Và anh trai cũng không có

ý phản đối. Ngược lại, còn rất hào hứng.

Trong mắt bố mẹ, hay nói cách khác là bố và dì, Nam Lâm lúc

nào cũng khiến họ phải đau đầu, mệt mỏi. Bố thì luôn quát

tháo anh là thằng hư hỏng, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chẳng làm được gì cho xã hội. Thế mà khi anh đỗ học viện, thì ông ấy

chỉ run run cầm tờ kết quả mà nói:

- Xem ra vẫn còn kém An Lâm rất nhiều.

Còn Trúc Diệp thì chỉ nhìn anh nói bâng quơ:

- Chúc mừng anh!

Những năm học cấp hai, anh ngỗ ngược, anh nghịch ngợm nhưng anh

vẫn lên lớp đều đều. Điểm thi của Nam Lâm lúc nào cũng tuyệt

đối an toàn. Vậy mà mọi người lại dám nói anh nhìn bài khiến anh tức muốn chết. Chỉ có đi đánh nhau thì mới có thể giả

tỏa áp lực.

Nhưng anh cũng chẳng muốn cãi nhau với họ làm gì. Dù sao trong

mắt mọi người, anh luôn là thành phần cần xa lánh.

Còn An Lâm, anh ấy là niềm tự hào của bố mẹ, thôi thì Nam Lâm

cũng cảm thấy rất đau đầu. Cho anh ấy ghánh vác luôn cả phần

của anh thì cũng chẳng sao.

Ở học viện, quy củ nghiêm khắc nhưng anh vẫn có thể tìm cho

mình những bóng hồng bên cạnh. Là do bọn họ tự tìm đến anh.

Nam Lâm cũng không thể từ chối được, có họ, cuộc sống của anh

mới có thêm sự thú vị. Trúc Diệp anh cũng không phải lo lắng

nữa.

Sở dĩ, Nam Lâm tỏ ra không mấy thiện chí với Trúc Diệp là vì

anh đã yêu cô. Rất yêu, nhưng anh hiểu tình yêu này chẳng thể đi

đến đâu. Ngay lần đầu tiên gặp, vẻ đáng yêu, hồn nhiên của cô

ấy đã đi vào tâm trí anh. Cô ấy càng tỏ ra thơ ngây thì anh lại càng muốn quát tháo cô ấy. Để cô ấy không còn làm khổ trái

tim anh nữa. Biết rằng cô ấy đã giành tình cảm cho An Lâm nhưng

anh vẫn coi như không biết. Vì cô ấy cũng giống anh. Mù quáng

đâm đầu vào một thứ tình yêu ngu ngốc. Khi mà tất cả chỉ có

thể đạt đến giới hạn anh em mà thôi.

Khi nhìn thấy Trúc Diệp và An Lâm vui vẻ bên nhau là Nam Lâm lại muốn phá, muốn gây sự, cho dù có để cô ấy phải ghét mình

thì anh cũng phải phá. Anh thật sự thấy ngứa mắt khi nhìn hai

người họ như vậy.

Trúc Diệp dọn dẹp cùng mẹ xong xuôi thì cô trở về phòng.

An Lâm và Nam Lâm có lẽ đã ngủ. Hôm nay hai người cũng đã mệt,

để cho họ nghỉ ngơi, ngày mai nói chuyện cũng được.

Trúc Diệp lấy quyển bài tập ra làm, dù sao thì bây giờ cô đang không có việc gì làm. Năm sau là năm cuối cấp, cũng là năm

kết thúc những tháng ngày làm học sinh. Trúc Diệp không biết

sẽ thi vào trường gì. Trường Y của An Lâm cô không dám mơ ước.

Học viện công an của Nam Lâm cô cũng không có đủ trình độ. Chắc chỉ có thể vào một đại học vừa tầm với sức lực của mình

thôi.

Làm xong bài tập. Trúc Diệp lấy quần áo đi tắm.

Cô khẽ mở cửa nghe ngóng và chắc chắn mọi người đã đi ngủ

hết. Trúc Diệp liền đi vào nhà tắm và xả nước. Hơi nước nóng bốc lên khiến da mặt của Trúc Di