Polaroid
Bước Qua Yêu Thương

Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325233

Bình chọn: 9.5.00/10/523 lượt.

ận tay săn sóc. Đó

là thành quả, là mồ hôi, là công vun trồng sau những năm tháng

khó khăn, vất vả của họ. Ước mong cho chúng sau này có thể

làm những việc có ích cho đất nước. Tuy là vậy, nhưng có mấy

ai muốn để con mình toàn tâm toàn ý với xã hội đây. Họ là con người, là những người làm cha làm mẹ và họ có quyền ích

kỉ. Một chút gì đấy dưới đáy tâm hồn, họ vẫn không muốn phải xa những đứa con của mình trong một thời gian dài. Đó là lí

do vì sao mà cả ông Phùng và bà Hoa đều mong chờ và háo hức

khi trung thu sắp và sẽ đến.

Tuổi già thường hay an nhàn, an nhàn quá lại sinh ra chán ngán. Một số thì muốn mình được trở lại hai, ba năm về trước để

tham lam hưởng nốt những thứ mà mình chua được hưởng. Số còn

lại thì hầu như là tiếc nuối, tiếc nuối với tất cả. Khi đi

làm chỉ mong về hưu, về hưu rồi lại muốn hóa trẻ. Đời thật

không như ý muốn.

Ông Phùng và bà Hoa đã đến tuổi để an nhàn. Ở nhà chỉ có hai người, họ cảm thấy buồn cũng là điều không tránh khỏi. Ông

Phùng không nói gì nhưng bà Hoa biết, ông cũng có một suy nghĩ

giống mình đó là muốn có cháu bế lắm rồi. Chỉ tiếc những

đứa con của họ quá chuyên tâm vào công việc mà không để ý gì

đến ý nghĩ và mong muốn của hai người già này.

Bữa cơm đã được dọn sẵn mà chưa thấy bóng dáng ba người đâu. Bà Hoa lo lắng nhìn đồng hồ rồi nói:

- Sao chúng lâu về thế nhỉ? Hay là gặp chuyện gì rồi?

Ông Phùng đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế nằm đã bị thời gian phong hóa. Khi nghe vợ nói vậy ông chợt nhíu mày quát nhẹ:

- Bà nói xui cái gì vậy? Bọn nó thì có thể làm sao được cơ

chứ? Chắc chúng nó lại tạt qua đâu mua đồ thôi. Giờ chúng nó

lớn rồi nên biết ý, lần nào về cũng mua cả đống quà.

Khi ông Phùng nói như vậy, hai người chợt có chút tự hào và một chút lo lắng đan xen.

Quả nhiên là vậy, một lúc sau thì ngoài cổng đã nghe thấy

tiếng còi xe kêu tin tin. Bà Hoa vui mừng chạy ra mở cổng.

- Nam Lâm! Anh con và Trúc Diệp đâu? Sao ba đứa không đi cùng một xe cho tiện?

Nam Lâm đã định không về rồi nhưng thiết nghĩ có gì mà phải

trốn tránh chứ? Anh trước nay là Nam Lâm cuồng ngạo nổi tiếng,

là người không sợ trời cũng chẳng nể đất. Việc gì phải trốn

tránh và sợ hãi chút chuyện cỏn con. Chẳng lẽ bao nhiêu năm

được huấn luyện làm công an, bản tính đó đã bị ép xẹp xuống

rồi hay sao? Không, anh không phải là người như vậy. Anh sẽ cho

Trúc Diệp thấy, cho dù cô ấy có yêu ai, có lựa chọn ai thì anh cũng mặc kệ.

Anh sẽ cố gắng không quan tâm! Bởi vì anh là...em trai An Lâm.

Khi nghe dì Hoa nói vậy thì Nam Lâm mới biết hóa ra Trúc Diệp

và An Lâm chưa về. Anh nhấn nút chốt cửa xe trên điều khiển rồi quay ra trả lời dì:

- Con không biết. Chúng con làm khác nơi, giờ tan sở cũng không

phải là trùng lặp cho nên như thế thì không tiện. Vả lại bây

giờ có xe riêng cả rồi mà! Trúc Diệp thân với An Lâm hơn, để em ấy đi với An Lâm đi ạ!

Bà Hoa nghe thế cũng thôi không hỏi nữa. Trúc Diệp thân với ai

hơn bà là người rõ nhất. Đúng là nó thân với An Lâm hơn thật

nhưng chẳng lẽ Nam Lâm lớn rồi vẫn không hề thay đổi thái độ?

Con gái bà cũng chẳng phải là đứa chua ngoa đáng ghét, tại sao lại phải xa lánh nó như vậy? Điều này làm bà Hoa rất buồn.

Bà lại là người quý Nam Lâm cho nên nỗi buồn trong lòng lại

càng được nhân lên khi nghĩ đến vấn đề này. Phải chăng cả ba

người cùng đoàn kết và yêu thương nhau như những người anh em

thật sự thì bà vui biết mấy. Nhưng bà biết, đời đâu thể bắt

ép cái gì được. Đành phải để nó xuôi theo tự nhiên thôi.

Nam Lâm vừa bước vào nhà thì chợt khựng lại khi nhìn thấy bố

đang ngồi đọc báo. Dạo này ông hơi gầy thì phải. Trong lòng anh chợt muốn hỏi ông một câu nhưng sự khó gần giữa hai bố con

suốt bao nhiêu năm nay như một rào cản vô hình. Khiến anh ngượng

ngùng mà chỉ chào ông một câu đầy ngắn gọn:

- Con chào bố!

Ông Phùng không nói gì, ông chỉ đưa mắt lên liếc Nam Lâm một cái rồi lại chăm chú vào tờ báo trên tay. Nam Lâm thấy vậy cũng

bước lên nhà luôn. Nếu vừa rồi anh hỏi ông, chắc có lẽ anh

cũng chỉ nhận được một cái liếc nhìn thờ ơ như vậy thôi đúng

không? Nam Lâm nhếch môi cười nhạt, anh không ghen tị đâu, không bao giờ ghen tị với anh trai mình. Anh biết, cho dù có giỏi như anh ấy hoặc hơn thì anh vẫn chỉ được bố đối xử như vậy. Vì anh

là Nam Lâm!

Nam Lâm bước vào phòng rồi thả người xuống giường. Sức nặng

của cơ thể khiến tấm nệm không chịu được mà khẽ nảy l