
là người thương yêu cô nhất. Là
người tốt với cô nhất, hơn cả những gì mà một người mẹ có
thể làm. Mẹ của cô đâu? Cô không muốn nhắc đến, bà đi rồi, bà
đã bỏ đi từ cái thời cô biết nói. Bà cho cô đủ lượng sữa cần thiết như bố thí, xong rồi bà bỏ đi luôn. Bỏ luôn cái gia đình sau lưng mà thản nhiên nắm tay một người đàn ông khác để đi
đến cái thứ hạnh phúc ích kỉ của bà ta.
Thật là đang phỉ nhổ!
Thế đấy.
Giờ thì Dương Thùy đã thấy khá hơn rồi, cô có thể mỉm cười
trước mặt người mình yêu. Có thể lắng nghe anh nói những lời
ngọt ngào mà tâm hồn không bị treo ngược cành cây nữa.
Bất giác, điện thoại cô rung lên một hồi. Cô nhìn Mạnh Đức rồi đưa sát điện thoại lên tai. Tiếng của bố trầm ấm truyền vào
khiến cô không kiểm soát nổi nhịp thở:
- Dương Thùy, bố đây. Có lẽ sau này, bố không thể ở gần con
nữa rồi. Bố xin lỗi! Sau này con phải sống tốt vào đấy. Hãy
tha thứ cho bố thời gian qua, không phải vì bố không thương con
đâu. Chỉ là...Thôi! Hết giờ rồi, lần cuối nhé. Con nhớ câu nói ngày xưa của bố con mình chứ? "Nhất định sẽ hạnh phúc hơn
mẹ". - Dừng một lúc rồi ông lại nói nhỏ, tiếng nói nhỏ hết
sức chỉ mình Dương Thùy nghe thấy mà thôi - Bố đã lén chuyển
hết tiền đến tài khoản của con rồi. Đó là những đồng tiền
trong sạch cho nên con không phải lo đâu. Hãy sống tốt như bố vậy trông mong. Chào con gái! Sau cái ngày trung thu hôm ấy, mọi chuyện dường như đã thay đổi hoàn toàn. Tất cả như bước sang một trang mới.
Trúc Diệp và An Lâm chính thức là anh em! Cũng chẳng biết
nguyên do chính xác là gì nhưng hình như, hai người, mỗi người
một khoảng cách. Cố gắng vui vẻ mỗi khi gặp nhau. Và chỉ dừng lại ở ngưỡng anh em không hơn không kém.
Còn Trúc Diệp và Nam Lâm thì sao?
Sẽ còn rất nhiều chuyện nữa mới có thể biết được quan hệ
giữa họ. Là tình cảm giữa trai gái hay là anh em. Là hận hay
là yêu. Rồi sẽ có một ngày, số phận sẽ cho họ biết, họ có
bước cùng nhau trên một con đường được hay không!
* * *
Nam Lâm đưa mắt nhìn về phía khoảng không vô định. Phía đó là
phía nam, phía nam là nơi mà Trúc Diệp đang sống. Nơi ấy, có
người khiến anh phải nung nấu nỗi nhớ từng giờ, từng phút
một. Từ khi anh sang thành phố C đến bây giờ đã hơn một tháng,
vụ án cũng đã kết thúc trước đó hai tuần. Nhưng anh đã xin
nghỉ phép để tâm hồn mình có thể phẳng lặng mấy hôm. Anh đang
rất mệt mỏi, cảm tưởng như mọi sinh lực đều bị một sức mạnh
vô hình nào đó rút cạn kiệt. Chân tay bải hoải chẳng muốn
hoạt động, ngay cả ăn cũng không muốn. Thực sự giờ đây, anh cảm thấy mọi thứ đều vô vị và chán ngán.
Có những khi, Nam Lâm rất muốn gọi một cuộc điện thoại cho
Trúc Diệp. Muốn hỏi xem cô ấy vui hay buồn, có nhớ anh hay
không, đang khỏe hay đang ốm...nhưng mỗi khi ấn được cái dãy số
mà anh đã thuộc làu ra thì cũng là lúc lí trí anh mách bảo:
Mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi. Rồi sẽ có ngày anh quên
được.
Nam Lâm không chắc là mình có quên được Trúc Diệp hay không, anh
không chắc là mình có thành công trong cái quyết định táo bạo
kia không. Nhưng anh giờ đây là kiểu người sống không mục đích.
Được ngày nào hay ngày đó, quên được chút nào thì hay chút
đó. Anh cũng chỉ thở dài mà tự động viên mình một cách yêu
ớt: Cố gắng lên!
Cố gắng lên!
Trúc Diệp cố làm cho tinh thần mình được phấn chấn hơn nhưng
hình như nó cũng chẳng thay đổi chút nào. Vẫn ủ rũ và buồn
chán như vậy. Cô đã hứa với mẹ rằng: Sẽ chỉ coi Nam Lâm như
một người anh. Phải, chỉ có thể là anh em. Giống như cô và An
Lâm vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trúc Diệp tự thấy bản thân mình thật là
đáng ghét. Lần nào cũng thế, lần nào cô cũng là người thắp
hi vọng cho Nam Lâm rồi lại tự tay dập tắt cái hi vọng ấy của
anh. Anh nói đúng, cô sẽ hối hận. Nhưng không phải hối hận vì
đã yêu anh, mà cô chỉ hối hận vì đã không thể làm tốt hơn
những gì mà anh ấy đang hi vọng. Cô không thể cho anh một tình
yêu hoàn hảo, không thể mang đến cho anh một cảm giác an toàn
khi ở bên cô, không thể ở bên anh mỗi khi anh cảm thấy trống
trải và cô đơn... Cô "không thể" rất nhiều điều.
Trúc Diệp lặng người đi mất vài phút vì suy nghĩ kia. Nhưng
rồi hồi chuông điện thoại cũng giúp cô thoát khỏi vòng xoáy
của nó. Trúc Diệp giật mình và đưa điện thoại lên nghe:
- Alo!
Vì nghe vội cho nên cô không để ý tên người gọi trên màn hình.
Đến khi giọng nói của người trong điện thoại vang lên cô mới
ngỡ ra:
- Trúc Diê