
ịch Thư Hòa cũng không xác định được bản thân mình rốt cuộc là có muốn chấm dứt tình trạng này hay không, hiện tại cuộc sống “tình nhân chả
phải, vợ chồng cũng không” như vậy dường như cũng không tệ, cô sẽ không
lại phải ở trong căn nhà lớn, ngày ngày ngẩn người không biết mình có
thể làm cái gì.
Hơn nữa, phần lớn thời gian Trân Trân đều ở đây, hai người thường xuyên nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện này chuyện kia khiến cho cô cảm thấy
trọng tâm cuộc sống không nên chỉ xoay quanh người đàn ông bận rộn kia.
Nghiêm Lập Cương theo cô vào trong phòng, không giống như lần trước chỉ nhìn
lướt qua, lần này anh kiểm tra tỉ mỉ từng ngóc ngách, nhất là xem cửa sổ đã đóng chặt chưa, sau khi xem xét một lượt cảm thấy buổi tối cô ở chỗ
này sẽ an toàn liền thoải mái ra về.
“Anh…cứ thế đi à?” Lịch Thư Hòa ngạc nhiên nhìn anh.
“Không thì sao? Chẳng lẽ anh tự động đi về không tốt hả?” Nghiêm Lập Cương cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt như cười như không trêu chọc cô, khóe miệng hơi
nhếch lên “Hay là…em hi vọng anh ở lại làm cái gì?”
Cô nghe ra lời trêu chọc mờ ám của anh, không khỏi bực mình phản bác: “Em mới không có bất kì hi vọng nào đâu.”
“Vậy anh đi đây.” Thấy cô mạnh miệng, anh cũng dứt khoát quay đầu rời đi.
Hiện tại anh đã hiểu rõ lòng của cô, biết bản thân mình sai ở chỗ nào, cũng
đang cố gắng thay đổi, tự nhiên sẽ không lại vì thái độ không rõ ràng
như lúc trước của cô mà hoảng hốt, bởi vậy khi đối mặt với cô cũng hơi
có chút ung dung.
“Chờ một chút!” Cô theo bản năng vội vã bắt lấy tay anh, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt cười đắc ý của anh lại hận không thể hất tay anh
ra.
Vì sao người đàn ông này càng ngày càng đáng ghét a.
Trước đây anh rất nuông chiều cô, sau đó lại trở nên bá đạo, hiện tại giống
như càng thêm thâm trầm và khó nắm bắt. Hơn nữa từ sau khi anh xuất
viện, thích nhất là lấy việc trêu chọc cô làm niềm vui.
“Chuyện vừa rồi, anh vẫn chưa đưa ra ý kiến.” Cô thực sự chịu không nổi anh có
chuyện lại không muốn nói ra, hôm nay mà không lấy được câu trả lời của
anh, xác định buổi tối cô sẽ mất ngủ.
“Em muốn nói là chuyện có người mời em đi giảng dạy hả?” Anh cười cười nhìn cô, thần sắc hồi hộp của cô khiến anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể quan tâm đến ý nghĩ của anh, chứng tỏ trong lòng cô mặc dù đã
thay đổi một chút trọng tâm cuộc sống của mình nhưng vẫn không tự chủ
được đặt anh ở vị trí đầu tiên.
“Ừ.” Cô đứng trước mặt anh lộ ra chút mất tự nhiên.
Anh đưa hai tay khoanh trước ngực, hỏi cô: “Em có nghĩ đến vì sao lại muốn
hỏi anh việc này không? Là muốn anh ủng hộ hay là muốn anh phản đối?”
Cô không hiểu ý của anh, đôi mắt lộ vẻ hoang mang, kinh ngạc nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cô: “Nếu như em đã quyết định, anh tin tưởng em đã hạ quyết tâm làm chuyện nên làm rồi, cho dù anh có phản đối, em cũng sẽ không thỏa
hiệp. Ngược lại, nếu đối với bản thân mình em không có lòng tin, vậy sau khi anh nói phản đối, em nhất định sẽ buông tha, như vậy, trong lòng em hi vọng anh sẽ phản đối, hi vọng anh sẽ đứng ra ngăn cản em.”
Anh nhìn vào mắt cô, tiếp tục bình tĩnh phân tích: “Em từng nói muốn làm
một người vợ hiền, còn nói không muốn để anh lo lắng, nhưng mà em ở hiện tại đã nghĩ đến việc phải làm một người vợ như thế nào của anh hay
chưa?”
Làm một người vợ như thế nào của anh? Vấn đề này lúc đầu dường như luôn ở
vị trí thứ nhất, sau đó vào hai năm trước cô bắt đầu để tâm vào chuyện
vụn vặt liền chưa từng nghĩ qua. Lịch Thư Hòa hơi sửng sốt, trực giác ở
trong lòng đã cho cô đáp án.
Trước đây, cô luôn luôn ở sau lưng anh yên lặng chờ đợi, bị người ta chế
giễu, cười nhạo mà không có cách nào phản bác. Đến khi gặp Trân Trân, cô ấy khích lệ cô tìm lại mục tiêu cuộc sống, xây dựng lại lòng tin, từng
chuyện từng chuyện nhanh chóng xoẹt qua trong đầu cô.
Cô nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, bên má xuất hiện một lúm đồng tiền xinh đẹp.
“Em biết nên làm thế nào rồi. Em sẽ đồng ý, hơn nữa sẽ tận tâm tận sức làm
tốt công việc này.” Cô chăm chú nghiêm túc trả lời vấn đề của anh, sau
đó có chút ngượng ngùng cười nói tiếp: “Bởi vì em muốn có lại tự tin,
muốn trở thành một người phụ nữ tự tin…” đứng ở bên cạnh anh.
Lời sau cô không nói ra, nhưng cô nghĩ cho dù thế nào cô cũng sẽ cố gắng đạt được mục tiêu.
Tương lai khi có những người phụ nữ lại ngấp nghé người đàn ông của cô, không cần dựa vào bất cứ cái gì bảo đảm, cô chờ mong mình có thể tự tin, ôn
nhu hào phóng đứng ở bên cạnh anh, ôm cánh tay anh, vươn vai ưỡn ngực tỏ vẻ “Đây là người đàn ông của tôi.”, “Đây là chuyện của vợ chồng tôi,
tôi sẽ giải quyết, không liên quan gì đến các người…”
Nghiêm Lập Cương không biết trong vòng có mười giây ngắn ngủi, trong đầu Lịch
Thư Hòa xoẹt qua bao nhiêu chuyện, anh chỉ là thật vui vẻ khi cô có suy
nghĩ như vậy.
Thành thật mà nói, ngay từ đầu anh cũng không hề nghĩ đến việc cô có đồng ý
cùng anh tham gia các cuộc gặp gỡ xã giao hay không, khi đó anh chỉ đơn
giản cho rằng bản thân mình chỉ cần bảo vệ cô thật