
iên không nhịn được kêu to ra tiếng.
—— đợi chút? Kêu? Một linh hồn, cũng có thể kêu?
Nàng xoát một cái mở mắt ra, không thể tin chuyện xảy ra, trước mắt xuất
hiện, chính là phòng của nàng! Cái giường này, bàn này, gối trắng, ——
tại sao! Tại sao nàng lại xuất hiện trong phòng lần nữa, trời mới biết
nàng đến tột cùng có bao nhiêu lâu không thấy gian phòng này rồi, không
ngờ sau khi nàng chết, lại trở về, chẳng lẽ đây chính là cái mà mọi
người thường nói là lá rụng về cội sao!
Nàng đưa tay bấu bắp đùi của mình một cái, ÔI! Thế mà rất đau, Thiên Thiên
sửng sốt, chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là ông trời thương hại mình, cho
nên tính toán để cho mình sống lại lần nữa sao!
—— nhất định là như vậy!
Thân thể Thiên Thiên run rẩy nước mắt doanh tròng lớn tiếng khóc, —— lần
này, nàng nhất định sẽ quý trọng sinh mạng thật tốt, tuyệt đối sẽ không
đồng ý gả cho Ninh Ngọc!
Nàng nghẹn ngào xoa xoa hai mắt, đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phòng liền bị đẩy ra.
Cha mẹ của Thiên Thiên nhìn hết sức vui vẻ, bọn họ từ từ ngồi ở trước mặt
nàng, bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con gái mới lớn’, Thẩm phụ kéo tay của nàng, từ từ nói: "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ con đã giúp con quyết định một mối hôn sự, con sớm đi chuẩn bị
một chút, một tháng sau, sẽ là ngày cưới của con."
". . . . . ." Lời này nghe rất quen tai, bởi vì vào ngày này hai năm trước đã từng nói, bọn họ đã nói qua một lần! Lỡ một bước chân hận muôn đời
nhé! Cũng là bởi vì ban đầu đồng ý cha mẹ gả cho Ninh Ngọc, cho nên mình mới chết nhanh như vậy! Cho nên lần này, Thiên Thiên xem như học thông
minh, nàng trực tiếp cắn chặt hàm răng, la lớn: "Con không lấy! Con
không lấy! Con —— không —— gả! Con thà gả cho Vinh Thịt Heo bán thịt
heo, cũng không gả cho tên quỷ đòi mạng Ninh Ngọc! ! !"
Cha mẹ Thiên Thiên liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy kinh hãi, vẫn qua
hồi lâu, cha nàng mới phản ứng được, nặng nề vỗ đầu giường, giận dữ nói: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng! Chuyện hôn nhân, cha mẹ mai mối
nói, làm sao con có thể không có lí lẽ mà nói không gả!"
Thiên Thiên từ trên giường cao đứng lên, giơ một tay tuyên thệ nói: "Con
chính là không lấy! Muốn con gả cho tên quỷ đòi mạng đó, không bằng để
cho con chết ngay bây giờ còn tốt hơn ——!"
Vừa mới nói xong những lời này, đột nhiên nghe ầm một tiếng sấm nổ tung trên nóc nhà, cứ như vậy đánh chết Thiên Thiên
Editor: ChiMy
Cảm giác trôi nổi đánh tới lần nữa, Thiên Thiên hết sức rõ ràng cảm thấy
mình đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, mà bốn phía xung quanh là một mảnh hỗn độn. Đột nhiên, một sức mạnh kịch liệt kéo nàng đến một chỗ,
cảm giác đau đớn kịch liệt đánh tới lần nữa, "Ôi, đau quá . . . . . ."
Nàng không thể kiềm chế la lớn lần nữa.
Đợi cho đau đớn vơi đi, nàng tập trung nhìn lại, thật tốt, nhưng đột nhiên
nhớ tới lần trước sống lại! Được rồi! Lần này, nàng nhất định sẽ cẩn
thận làm việc, quyết định không thể ợ ra rắm nhanh như vậy! Nàng lau khô nước mắt, cắn chặt hàm răng, nắm quyền giận dữ động viên mình cố gắng
lên.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Cha mẹ của Thiên Thiên nhìn ra hết sức vui vẻ, bọn họ từ từ ngồi ở trước
mặt nàng lần nữa, một bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con gái mới
lớn ’ , từ từ nói: "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ
con đã giúp con quyết định một mối hôn sự, con sớm đi chuẩn bị một chút, một tháng sau, sẽ là ngày cưới của con."
Vẻ mặt Thiên Thiên hơi quỷ dị, nghe đoạn đối thoại này, cuối cùng
khôngliều mạng phản bác giống như lần trước, mà chỉ khẽ mỉm cười, giống
như bộ dáng của thiên kim tiểu thư có học thức hiểu lễ nghĩa, gật đầu
một cái, tức giận nói nhỏ: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, lại là
chuyện hôn nhân, cha mẹ mai mối nói, Thiên Thiên lại có thể không có lý
lẽ nói không lấy." —— dứt lời, nàng nghe trong lòng nhỏ máu.
Cha Thiên Thiên nước mắt doanh tròng, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Thiên Thiên
tràn đầy từ ái, xúc động nói: "Thiên Thiên à, mặc dù cha không nỡ gả
con, nhưng đứa bé Ninh Ngọc kia thật sự là một nhân tài, năng lực rất
tốt, từ khi hắn tiếp quản gia nghiệp của Ninh phủ càng thêm không ngừng
phát triển, lần này cửa hàng lương thực Thẩm gia xảy ra chút vấn đề,
cũng nhờ đứa bé Ninh Ngọc ra tay giúp đỡ . Con gả cho hắn, tất nhiên hắn sẽ không uất ức con." Ông nói như vậy.
Vẻ mặt của Thiên Thiên càng quỷ dị hơn, cho dù che giấu lòng mình thế nào
cũng nói không ra được gì, chỉ đành cười gượng với cha của mình, "Ha ha, ha ha ha. . . . . ."
Bộ dạng đẹp thì có ích lợi gì, năng lực hơn người thì có ích lợi gì, điều
này có thể bù đắp việc hắn là một người nam nhân vô sỉ có 18 người tiểu
thiếp sao?
Rất rõ ràng, việc này không thể.
Cho nên Thiên Thiên cười xoà tiễn cha mẹ xong, nàng liếc mắt xem ánh trăng
ngoài cửa sổ, tục ngữ nói không sai, đêm trăng sáng, là lúc chạy trốn,
nàng nhanh chóng xuống giường, mở tủ treo quần áo ra, lấy tất cả quần áo trong ngăn kéo ra, lấy tiền riêng của chính mình ra, lấy đồ trang sức
mà mình thích nhất, trong đêm liền từ cửa