XtGem Forum catalog
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324741

Bình chọn: 8.5.00/10/474 lượt.

trước cửa Tần

Hoài, không gặp không về, nhớ nhất định phải đến tham gia ca cơ tranh

tài, nhất định phải đến nha!"

Loan Nguyệt nhướng mày: ". . . . . . sắc quỷ Quyết?"

Ly Hoan đau khổ gật đầu một cái: "Đúng, không sai, chính là tên Công Ngọc

Quyết, tên sắc lang bại hoại đó! Thiên Thiên nhi nàng không biết đâu,

hắn cỡ nào. . . . . ."

Loan Nguyệt một tiếng cắt đứt hắn: "Tiễn đến đây thôi!" Ngay sau đó kéo

Thiên Thiên xoay người rời đi, sao còn nhớ đến Ly Hoan ở sau lưng la to Editor: ChiMy

Thiên Thiên hơi nghiêng đầu nhìn Ly Hoan sau lưng một cái, thì thấy Ly Hoan

đang sửa sang lại y phục của mình, rồi xoay người đi về phía chợ đêm

nhộn nhịp. Nàng quay đầu lại, nói với Loan Nguyệt: "Bây giờ, chúng ta

nên làm cái gì?"

Loan Nguyệt khôi phục sự bình tĩnh như thường ngày, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực

đi hết sức xinh đẹp, một đôi mắt yểu điệu thoáng nhìn Thiên Thiên, giọng nói quyến rũ: "Bây giờ đã có phương pháp tốt hơn là đến gần Công Ngọc

Quyết, như vậy dĩ nhiên là phải chuẩn bị một chút, đi tham gia cuộc thi

ca cơ tranh tài."

Mặt Thiên Thiên lộ vẻ khó xử: "Ai mà không biết Thiên Thiên ta không thông

ngũ âm, sao mà hát được một bài hát hay, chỉ sợ nghe ta ca hát cô cũng

miệng sùi bọt mép."

Loan Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng một cái, chỉ nói: "Thật là lãng phí vô ích một thân thể tốt như vậy."

Thiên Thiên im lặng, bởi vì nàng không còn lời nào để nói. . . . . .

" Cô không cần tham gia tỷ thí, ra vẻ là nha hoàn của ta là được." Loan Nguyệt tiếp tục nói.

Thiên Thiên gật đầu đồng ý, chỉ sợ chỉ còn biện pháp này thôi.

Sau khi thảo luận, hai người trực tiếp chọn một nhà trọ gần đây để ở, người xung quanh đều bàn tán chuyện ca cơ tranh tài của Tần Hoài quán, trôi

qua buổi tối thứ nhất ở Vu thành.

Bởi vì Thiên Thiên và Loan Nguyệt vội vàng đi đường, thật sự rất mệt mỏi,

một đêm này, hai người họ ngủ rất say, đợi đến lúc tỉnh dậy, đã là giữa

trưa. Sau khi hai người rửa mặt, mới cùng nhau xuống đại sảnh, chuẩn bị

dùng bữa. Vu thành ở Giang Nam không hổ là nơi mọi người tụ tập, Vu

thành nhờ Giang Nam Tần Hoài quán mà nổi tiếng, vì vậy dân số Vu thành

không ổn định Vị khách qua đường ghé chơi này tay cầm quạt lông, đầu

quấn khăn như văn nhân, lại có tình nghĩa cốt cách như kiếm sĩ, còn có

vẻ phóng khoáng không cố chấp như lục lâm hảo hán, lại còn vung tiền như rác phong lưu như công tử nhà giàu. Mọi người vô cùng nhất trí đều tập

trung vào Tần Hoài quán - nơi có nhiều giai lệ ca múa xinh đẹp.

Các cô gái trong Tần Hoài quán không người nào là không xinh đẹp, bởi vì

tất cả đều là các cô gái đứng đắn, chỉ dựa vào giọng hát và kỹ thuật

nhảy kiếm sống, vì vậy lúc tiếp đãi khách, được thêm mấy phần tôn kính

và kính nể. Ngươi thưởng ta một khúc khuynh tâm, ta lại nghe một đoạn

nhu tình của người, —— giao dịch công bằng.

Thiên Thiên và Loan Nguyệt đang ngồi trên đại sảnh ăn cơm. Thiên Thiên nhìn

người xung quanh một mảnh náo nhiệt, cảm khái: " Vu thành đúng là vô

cùng phồn hoa."

Loan Nguyệt ngẩng đầu liếc nàng một cái, ngay sau đó quay đầu nhìn một vòng

quanh đại sảnh, mặt không chút thay đổi nói: "Náo nhiệt sao, phồn hoa

sao, ta lại không cảm thấy vậy."

Thiên Thiên kinh ngạc hỏi ngược lại: "Tại sao nói như vậy? Vu thành phồn hoa

vừa nhìn đã thấy, ngươi nhìn xem, ngay cả nhà trọ bình thường cũng không còn chỗ ngồi, ở Vu thành mở nhà trọ không tệ, chờ đi về, có thể đề nghị với Ninh ngọc."

Loan Nguyệt không để ý tới nàng, chuyên tâm ăn cơm. Thiên Thiên nhàm chán,

cũng vùi đầu ăn cơm. Sau khi ăn xong, Loan Nguyệt kéo Thiên Thiên đi ra

ngoài nhà trọ.

Hôm nay ánh mặt trời rất chói chang, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự

nhiệt tình của mọi người, đám người trên đường cái chật chội, chen qua

chen lại, thỉnh thoảng trong đám người xuất hiện mấy nam tử mặc hoa

phục, da thịt mịn màng, vẻ mặt phong lưu, nhìn vào chính là con cháu các danh gia vọng tộc. Ai cũng nói Giang Nam sinh ra mỹ nhân, thực sự rất

đúng, nhìn xem thỉnh thoảng có các cô gái mặc y phục màu vàng màu tím,

bước đi như có hoa sen, che môi cười yếu ớt, nếu gặp mấy công tử tuấn

tú, liền quay đầu đi, hai má ửng hồng.

Thiên Thiên nhìn cảnh tượng ấy, ngây ngốc nở nụ cười, trong lòng cũng không

tránh được hưng phấn, cả người nhộn nhạo. Nàng cúi đầu nhìn mình một bộ

váy đen và kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng hoạt bát không hề đẹp mắt chút

nào, khẽ thở dài, thu hồi tầm mắt tiếp tục đi theo Loan Nguyệt.

Loan Nguyệt cũng không rãnh để ý nhiều như vậy, nàng hỏi người xung quanh

đường đến Tần Hoài quán, liền một đường chạy thẳng tới, Thiên Thiên thở

hổn hển đi theo phía sau nàng, lập tức liền chảy mồ hôi đầm đìa.

Tần Hoài quán không hổ là nơi quan trọng của Vu thành, còn chưa đến gần,

đập vào mắt là một toà kiến trúc hùng vĩ và tráng lệ, đình đài cao ngất, núi giả nước chảy, tình điệu say lòng người. Ngẩng đầu nhìn, có thể

thấy rõ ràng trên đình đài thật cao, có một cô gái yểu điệu trong điệu

múa, vòng eo mềm yếu không xương, nhẹ như yến. Mặc dù bây giờ là ban

ngày, nhưng trước cửa Tần Hoài quán vẫn có tiến