
ng chưa xong toàn bộ nghi vấn.
Bất quá, buồn bực trong ngực kia tựa hồ một chút cũng không còn
thấy, bởi vì nàng chính tai nghe được phượng Húc Nhật nói ra một câu kia —— hắn chưa bao giờ yêu Hà Tịnh Tuyết.
Mặc dù nàng còn muốn hỏi kỹ hơn, dù sao Hà Tịnh Tuyết ý đồ xấu xa là một chuyện, nàng cũng không có cơ hội báo cho Phượng Húc Nhật.
Hôm nay là sinh nhật Phượng lão ông, toàn bộ hạ nhân trong phủ từ mấy ngày nay cơ hồ bận tối mặt mũi.
Mà nàng thân là dâu trưởng, đương nhiên phải nhất định vì Phượng lão ông mà làm một cuộc thọ yến náo nhiệt nên cũng vô cùng bận rộn.
Về phần Hà Tịnh Tuyết, Yêu Hỉ thật không đoán ra nàng ta tính làm gì.
Cũng đã qua gần bảy ngày, vẫn không thấy Hà Tịnh Tuyết có hành động
gì, khiến cho Ỵêu Hỉ vẫn vì chuyện của nàng treo ở trong lòng.
Công tác chuẩn bị thọ yến rốt cục cũng đã xong một phần, mới chỉ một phần đó Yêu Hỉ cơ hồ mệt mỏi co quắp rồi, chỉ kém không mệt đến muốn bò thôi.
Cước bộ mềm mại, nàng thừa dịp rảnh rỗi ghé qua phòng bếp một
chuyến, nhìn một chút đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho thọ yến như thế nào.
Khi nàng rẽ vào cổng vòm, nàng thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu đen lướt qua.
Yêu Hỉ hơi nhíu lông mày, quả thật nhìn thấy thân ảnh màu đen kia
xông vào một cái sân, việc này khiến nàng tò mò, quyết định đi theo phía sau bóng đen một chút.
Nàng đột nhiên tràn đầy tinh thần, lập tức theo phương hướng bóng
đen kia rời đi đi theo, muốn tìm tòi đến tột cùng, vì sao trong lúc này
lại có người mờ ám đột nhập vào phủ.
Nàng đi theo thân ảnh màu đen kia, quẹo qua mấy cua quẹo, ở một cua
quẹo, nàng đang chuẩn bị ghé đầu nhìn, chợt nghe có người nói chuyện.
“Ngươi nhớ, đợi lát nữa đem thuốc này pha vào trong rượu, biết không?” Là một giọng nữ, trong đêm tối nghe đặc biệt chát chúa.
Yêu Hỉ rất nhanh liền nhận ra chủ nhân giọng nói đó, chính là Tịnh Tuyết.
Nàng nín thở tập trung, lắng tai nghe đối thoại của Hà Tịnh Tuyết
cùng người kia, hai tay bịt miệng mũi, cẩn thận để không phát ra tiếng
vang.
Hà Tịnh Tuyết định làm gì sao? Kế hoạch kia muốn tiến hành trong tối nay, phải không? Nàng cơ hồ có thể nghe được lồng ngực mình nảy lên.
Bởi vì lần trước ngoài ý muốn mà nghe được âm mưu của Hà Tịnh Tuyết, Yêu Hỉ lần này có vẻ đặc biệt cẩn thận, thỉnh thoảng lại để ý phía sau
xem có kẻ nào không. Sợ mình sẽ giống như lần trước, để cho người ta có
cơ hội đánh nàng bất tỉnh, khiến cho nàng mất đi thời cơ thông báo.
Lần này, nàng nhất định phải nắm đúng thời cơ, đem kế hoạch bất
chính này công khai, thuận tiện bắt hết đồng đảng của Hà Tịnh Tuyết .
Nếu không như vậy, Phượng Húc Nhật trong phủ sẽ không có một ngày an bình.
Vì vậy, yêu hỉ tỉ mỉ lắng tai nghe, sợ đã bỏ sót tin tức gì.
“Tiểu thư, ta biết.”
Thì ra là thân ảnh màu đen kia là một nam nhân, hơn nữa, thanh âm
kia nàng cũng có chút quen thuộc. Yêu Hỉ cắn môi, cố gắng từ âm thanh
này mà nhận biết là ai, cau mày không ngừng suy tư. A! Trong lòng nàng kêu lên một tiếng, nhớ tới người đó là ai.
Là phụ bếp, Diệp Thạch!
“Nhớ, đừng để cho ai nhìn thấy.” Hà Tịnh Tuyết liên tục giao
phó.”Nhớ, phải đổ toàn bộ thuốc, tối nay nhất định phải thành công.”
Diệp Thạch gật đầu, sau lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Tiểu thư, vậy ngươi còn nhớ rõ ước định của chúng ta sao? Chỉ cần tối nay thành
công, ngươi liền nguyện ý gả cho ta?” (ọc ọc, tên này ngây thơ quá)
A? Yêu Hỉ không khỏi thất kinh, này. . . . . . Hắn vừa nói gì a?
Hà Tịnh Tuyết không nhịn được xuy một tiếng.”Ngươi có phiền hay
không? Lời ta đã nói ta nhất định sẽ làm được, ngươi bây giờ chỉ cần
chuyên tâm làm cho tốt phân phó của ta là được.” (tin được mới lạ =.=)
“Ta từ trước đến giờ không dám vi phạm tiểu thư, ta chỉ là . . . .
.” Diệp Thạch thở dài một cái, trong đêm đen có vẻ buồn bã.”Đợi quá
lâu.”
“Đợi thêm một thời gian nữa thì như thế nào?” Giọng nói của Hà Tịnh
Tuyết có vẻ đối với lần này cảm thấy vô cùng chán ghét.”Sẽ mau thôi, có
được hay không?”
“Được.” Diệp Thạch liền vội vàng gật đầu.”Tiểu thư đừng tức giận, ta hiện tại sẽ đi chuẩn bị, sẽ đem bột thuốc pha vào trong rượu.”
“Nhanh đi.” Hà Tịnh Tuyết phất tay thúc giục hắn.”Nhớ qua ba tuần rượu phải để cho hắn uống xong.”
Yêu Hỉ nghe tiếng bước chân, gấp đến độ không biết nên trốn vào đâu, không thể làm gì khác hơn là nhắc lên làn váy, chạy thục mạng trở về.
Chẳng qua là cước bộ của nàng có nhanh thế nào, cũng không kịp giấu đi thân ảnh của mình.
Lúc này, bất chợt có một cánh tay giữ chặt tay nàng, một cái tay khác che miệng của nàng, tránh không cho nàng gào thét.
Người nọ nghiêng người chợt lóe, chui vào một gian phòng, sau đó nhanh chóng đem cửa gỗ khép lại.
Tiếp, Yêu Hỉ chỉ cảm thấy thân thể bị một cánh tay có lực ôm lấy,
sau đó cùng nhau ngồi chồm hổm trên mặt đất, nín thở nghe tiếng bước
chân của Diệp Thạch đi xa dần khỏi chỗ mình.
***
“Ngô. . . . . .” Yêu Hỉ phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ.
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, nàng muốn ngoái đầu lại nhìn cũng
không thấy ai, vì sao bàn tay trên miệng nàng còn không buông nàng ra
đây? Nàng sắp hít thở không thông rồi