
mũi rồi?
“Cô nương thế nào mỗi lần nhìn thấy ta cũng kích động như vậy đây?” Hắn cười hỏi, cười mị mắt càng lộ ra hào quang đoạt người.
“Ngô. . . . . . Ừ. . . . . . Cái đó. . . . . . Ta. . . . . .” Yêu Hỉ ngay cả nói cũng không còn rõ ràng nữa, giống như là bị mèo cắn mất
lưỡi vậy.
Hắn cũng không gấp, chờ nàng đem máu mũi lau sạch sẻ.
“Có thể tỉnh táo lại, trả lời vấn đề của ta sao?” Thanh âm của hắn
ôn nhu rất nhiều, giống như hắn là người cá tính ôn nhu đa tình vậy.
Yêu Hỉ kêu lên một tiếng đau đớn, khăn tay cơ hồ che đi nửa khuôn
mặt, chỉ kém mắc cỡ không có đem khăn che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nàng ngước lên, lộ ra đôi mắt to vô tội nhìn về phía hắn.
“Cô nương, ta đến bây giờ còn không biết ngươi xưng hô như thế nào
đây.” Hắn không có dời đi tròng mắt đen, như cũ đưa mắt rơi trên khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nàng không phải là cô nương xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp, nhưng
là nhìn nàng muốn nói lại thôi, tránh né tầm mắt của hắn rồi lại không
nhịn được trộm dò xét hắn, hắn đã cảm thấy rất có ý tứ.
“Ta. . . . . .” Nàng cúi mặt xuống, cắn môi, không biết nên nói thế nào.
Kể từ khi nhìn thấy hắn, nàng luôn không làm được gì, liên tiếp sai
lầm, cho nên lần này muốn nàng làm sao hướng hắn hảo hảo tự giới thiệu
mình nha!
“Cô nương, ” cái thanh âm dễ nghe kia đem hồn phách nàng kéo về một nửa.”Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây?”
Nụ cười này của hắn, khiến nàng khẽ nhíu mày, chỉ ngây ngốc nhìn thẳng vào tuấn nhan trước mặt.
Môi của nàng mấp máy , nhưng vẫn không thể nào nói ra tên của mình.
“Xem ra cô nương không muốn cầm lại đồ đạc của mình rồi?” Phượng Húc Nhật cũng không gấp, chẫm rãi cùng nàng dây dưa, chờ xem sự chịu đựng
của nàng có bao nhiêu.
“Ta tên là Yêu Hỉ.” Nam nhân này thật là chưa từ bỏ ý định. Nàng bất đắc dĩ đành phải nói cho hắn biết, chỉ sợ tập tranh gốc kia sẽ một đi
không trở lại.
“Yêu Hỉ cô nương.” Phượng Húc Nhật lễ độ gọi, nhìn chằm chằm vào
nàng, phát hiện trên mặt nàng vẫn đỏ ửng từ đầu đến cuối chưa mất.”Xem
ra ta ở trong mắt của ngươi rất mê người , phải không?”
Hắn làm chuyện xấu đem tuấn nhan chuyển qua trước mặt nàng, hai
người nói chuyện nhưng chỉ cách nhau có một ngón tay cái, khiến nàng vô
cùng khẩn trương lắc lắc khăn tay .
“Ngươi. . . . . .” Hắn không chỉ mê người, căn bản chính là đem nàng mê đến thất điên bát đảo (trời đất quay cuồng). Yêu Hỉ cố gắng nuốt xuống nước bọt, hai tay chuyển qua trước ngực của hắn, đem hắn đẩy cách một chút.”Cách ta xa một chút.”
Hắn tới gần quá rồi, hơi thở ấm áp phun trên mặt của nàng, để cho nàng đầu lại ùng ùng vang xuân lôi.
“Ngươi không phải là yêu thích gương mặt này của ta sao?” Phượng Húc Nhật khêu khêu mi, nhìn hai má phấn đào của nàng, thấy nàng giật mình
nhìn hắn, hắn càng thêm cười đến rực rỡ.
Yêu Hỉ bĩu môi.
Thích thì là thích nha! Hắn không có nghe qua chỉ có thể xa xem
không thể đụng chạm gần, có một chút khoảng cách mới có mỹ cảm sao?
Giống như giờ hắn gần như vậy. . . . . . Ai yêu, tuấn nhan bạch ngọc không tỳ vết, so nữ nhân còn mỹ hơn, đứng trước mặt của hắn, ngay cả
bọn ta cũng phải cảm thấy tự ti mặc cảm .
“Công công công. . . . . . Công tử!” Nàng cố gắng hít sâu mấy lần,
mới có dũng khí mở miệng hỏi: “Ngươi có thể trả ta tập tranh sao?”
“Tập tranh?” Phượng Húc Nhật nhíu mày, lại câu môi cười một
tiếng.”Ta không nhớ rõ đã từng đáp ứng cho lấy ta làm mẫu để vẽ, còn
không có trải qua sự đồng ý của ta tự tiện buôn bán, ta có hay không nên đối với ngươi truy cứu chuyện này đây?”
“Truy cứu?” Nói giỡn, kia cũng không phải là nàng vẽ a!”Người vẽ
cũng không phải là ta, công tử muốn tính sổ, vậy đã tìm lộn người rồi.”
“Nhưng ta là lấy được tang vật từ ngươi, huống hồ còn là bản vẽ gốc, ngươi khó khăn từ kia cữu.” Hắn đơn giản chỉ cần khấu trừ cá tội danh (chịu rồi, ai biết chỉ ta mới nha).”Hơn nữa, ta mới vừa thỏa mãn ngươi bằng hình ảnh “mỹ nam đi tắm đồ”, có hay không cảm thấy như vậy mới thật chân thực đi?”
Thanh âm của hắn dễ nghe lại ôn nhu, khi hắn lấy giọng nói như
vậy nói chuyện, tròng mắt đen thâm thúy phảng phất lưu chuyển những ý
định khác, hợp với khuôn mặt kia tuấn mỹ, càng thêm có vẻ tà khí vạn
phần.
“Ngươi. . . . . .” Nghe hắn nói nghiêm chỉnh như vậy, chân
mày nàng không khỏi nhíu lại, há mồm cứng miệng, thiếu chút nữa không
cách nào đáp lời hắn.”Nhưng là ngươi vẫn phải trả cho ta tập tranh nha!”
“Được thôi.” Hắn khẽ cười một tiếng, xoay người đi về phía hộc tủ.
Sau một hồi thanh âm huyên náo (tủ anh bừa như thế sao trời), hắn liền cầm theo một bức họa đến trước mặt nàng.
“Đây.” Hắn đem bức họa đưa ra.
Một tờ? sao chỉ có một tờ?
“Những bức khác đâu?” Nàng hốt hoảng nhận lấy bức vẽ trên tay hắn, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nghi ngờ, có vẻ hết sức gấp gáp.
“Ngươi muốn ta trả lại ngươi toàn bộ bức vẽ?” Phượng Húc Nhật cười vô hại hỏi.
“Phải” nàng vô luận như thế nào đều muốn cầm hết về a!
“Như vậy, chỉ cần mỗi lần ngươi tìm ta, ta liền trả lại ngươi một bức, một ngày nào đó sẽ đủ cả quyển đi.”
Một ngày nào đó sẽ đủ cả quyển?
Chắc hẳn phải vậy t