
ỉ kém không có ngoắt ngoắt cái đuôi đánh về phía hắn.
Nàng là rất muốn đụng ngã hắn nữa (muốn tấn công anh =.=)! Ai bảo nam nhân này lớn lên lại tuấn mỹ như thế đánh trúng tử huyệt của nàng (huyệt mê trai đẹp, *cười tươi* ta cũng có nè), nếu không phải hắn quá tà ác, nàng đã sớm muốn đưa ra ma chưởng. . . . . . Đó, không, là biểu đạt hảo cảm của mình. (muốn vồ anh >.<)
“Làm gì?” Kể tử ngày bị hắn hôn qua, nàng đối với hắn liền mang theo chút phòng bị, bởi vì nụ hôn của hắn khiến người ta quá khắc cốt ghi
tâm. (và khiến chị nhớ mãi không quên, hắc)
Vậy mà mấy ngày nay hắn lại khôi phục một bộ dáng quân tử thản nhiên không bị lay động , luôn là mang theo nụ cười ôn hòa cùng nàng đông lạp tây xả (đông kéo tây xé… đấu khẩu), chính là không đề cập tới thời khắc hai người đã từng mập mờ.
“Phơi nắng mặt trời nha.” Hắn cười đến vô hại, thấy nàng đi tới,
liền một tay chế trụ nàng cổ tay mãnh khảnh, đem nàng kéo đến trong
ngực.
Nàng không kịp phản ứng tựa như con diều đứt dây bổ nhào vào trong
ngực của hắn, mùi hương thoang thoảng trên người hắn lập tức bao phủ lấy nàng.
Yêu Hỉ cho là chỉ có trên người nam quan trong tục hương lâu mới có
mùi thơm, nhưng là trên người Phượng Húc Nhật cùng nam quan môn có sự
khác biệt, đó là loại mùi vị nam tính , giống như là được ánh mặt trời
tạo nên vậy.
Nàng uốn éo người muốn rời đi ngực của hắn, nhưng bởi vì mùi vị trên người của hắn mà dừng một chút, quên mất giãy giụa.
Mỗi lần đến gặp hắn, nàng lại cảm thấy như mình bị trúng độc của hắn, cho đến khi đem toàn bộ cảm giác của nàng mất hết.
Giống như bây giờ, bị hắn lằng lặng ôm, nàng thế nhưng cảm thấy đây
cũng là một loại hưởng thụ! Ác, nàng thật sự là sắc sanh nữ trời!
Chỉ hận nam nhân này nàng không có cách nào xuất thủ nhúng chàm (=)), chị đang tiếc k ăn được), thì ngược lại vị trí hai người tráo đổi, nàng thành tiểu sủng vật mà hắn tùy thời có thể trêu chọc .
Buổi chiều yên tĩnh, gió mát ấm áp lướt nhẹ qua mặt hồ, nàng ngay cả tiếng cá bơi lội trong hồ cũng có thể nghe thấy.
Nhưng sự yên lặng này duy trì không được bao lâu, bờ hồ vang lên một hồi tiếng bước chân, hướng bát giác đình truyền đến.
Bước chân kia cũng không vội gấp rút, ngược lại có vẻ có chút thong dong.
Yêu Hỉ ngước mắt muốn quay đầu lại nhìn lên, bàn tay Phượng Húc Nhật đặt ở trên người nàng chợt chế trụ hông của nàng, đơn giản chỉ cần
không để cho nàng xoay người.
Lúc này, sau lưng nàng vang lên một giọng nói nam.
“Thì ra là đại ca ở chỗ này.”
“Nhị đệ có chuyện?” Phượng Húc Nhật câu khởi môi (mở miệng), thanh âm ôn hoà.
Phượng Húc Vân là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Phượng Húc Nhật, so với huynh trưởng hơi chút thua kém gương mặt tuấn tú cũng nâng lên cười
một tiếng, đi vào trong bát giác.”Khó được thấy đại ca có nhà lâu như
vậy, cho nên mới cùng đại ca hàn huyên một chút.”
“Ta từ trước đến giờ không biết chúng ta còn có lời nói có thể tán
gẫu.” Phượng Húc Nhật mặc dù là cười nói như vậy, nhưng là trong thanh
âm lại không có bất kỳ nhiệt độ nào, so với người xa lạ còn không bằng.
Phượng Húc Vân sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không có nói tiếp.
Không khí vô cùng quái dị. Yêu Hỉ đợi ở trong ngực Phượng Húc Nhật
cũng dễ dàng phát giác có điều kì lạ, coi như nàng không có nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Húc Nhật, cũng tin tưởng hắn hiện tại khẳng định Lãnh
Như Băng sơn (lạnh như núi băng).
“Ta còn đem đại ca coi là huynh trưởng.” Phượng Húc Vân có vẻ lơ
đễnh, ngoắc ngoắc tay, ý bảo người ở sau lưng đem nước sơn hộp trên tay
hướng Phượng Húc Nhật trước mặt đưa.”Đại ca vì Phượng phủ chúng ta mà
bên ngoài bôn ba, thân là đệ đệ, thỉnh thoảng cũng nên vì thân thể đại
ca mà lo lắng, cho nên đặc địa lưu lại lão sâm ngàn năm trên núi Trường
Bạch này, để cho đại ca bồi bổ nguyên khí.”
Phượng Húc Nhật cười cười, nhận lấy nước sơn hộp.”Vi huynh liền cám ơn hảo ý của ngươi.”
Phượng Húc Vân cười đến không lộ dấu vết, rồi nói tiếp: “Đại ca
không mở ra nhìn một chút sao? Nhưng trước ngửi ngửi mùi một chút, nhất
định toàn thân thoải mái.”
Phượng Húc Nhật khiêu khiêu lông mày, đem Yêu Hỉ ôm lấy, để cho nàng ngồi ở trên đùi của hắn, bàn tay siết chặt hông của nàng, không thèm
để ý đến con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, động tác của hai người
vẫn vô cùng thân mật.
“Nhị đệ, vi huynh đang bận rộn.” Hắn giống như là đánh Thái Cực (nói chầm chậm) từ chối nhã nhặn.”Ngươi dù sao cũng phải để huynh trước “Tiêu hao” một
chút thể lực, mới có lý do bổ thân.” Vừa nói, hắn chỉ chỉ Yêu Hỉ trong
ngực.
Phượng Húc Vân đảo tròn mắt tử, người ngu đi nữa cũng biết hắn là
thầm chỉ chuyện gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: “Như vậy ta liền không quấy rầy đại ca hăng hái .”
Trước khi xoay người, tròng mắt đen thật sâu của hắn quan sát Yêu Hỉ một cái, mới dẫn người ở rời đi.
Sau khi Phượng Húc Vân đi xa, bàn tay Phượng Húc Nhật mới rời
đi eo của Yêu Hỉ , để cho nàng khôi phục lại tự do, rời đi hai chân của
hắn.
“Ngươi. . . . . .” Như thế rất tốt, nàng quan hệ với hắn, trong mắt người chung quanh xem ra là cỡ nào “Không bình thường”