Polaroid
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326103

Bình chọn: 7.00/10/610 lượt.

, lăn lộn đủ thời gian thì có thể lên làm giảng viên. Cho

nên mặc dù rất ghét Tô Lạc nhưng khi nghe đến đó Lam Sam cũng không nén

được mà hít sâu:

- Thật là có bản lĩnh đấy. – Ôi trời ơi xem

người ta công việc thì thanh cao lại có thể diện như vậy so với một nhân viên tiêu thụ xe hơi như cô thì không biết cao hơn gấp bao nhiêu lần

nữa. Lam Sam ít nhiều cũng cảm thấy ao ước và ghen tị.

Kiều Phong lắc đầu nói;

- Bình thường thôi, thật ra trình độ học vấn của cô ấy không tốt lắm, du học

bao nhiêu năm như vậy nhưng luận văn cũng chẳng ra dáng ra hình, còn về

vấn đề thành quả nghiên cứu khoa học thì càng… - Nói đến đây anh phát

hiện ra mình đang phê bình người khác dường như không được tử tế cho

lắm, nên dừng lại.

Thật vậy sao, như vậy mà còn bị coi thường vậy cái dạng như tôi đây… Lam Sam liếc mắt, có một số việc không nên nghĩ nhiều.

Kiều Phong hiếm khi lại nhạy cảm nhận ra tâm trạng Lam Sam có gì đó không vui. Anh hỏi:

- Cô không thích tôi và cô ấy qua lại sao?

Khi câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, anh mới nhận ra mình dường như mơ

hồ có chút mong chờ đối với câu trả lời của cô. Kiều Phong giật mình,

không sao lý giải được những cảm xúc không tự nhiên nhưng lại quá đỗi

triền miên đang dâng trào lên trong lòng mình.

Lam Sam đột nhiên tâm sự bị đâm trúng, chột dạ cúi đầu, hừ mũi:

- Chuyện đó liên quan gì đến tôi chứ?

Một cơn gió đêm thổi qua, cuốn theo những chờ mong của anh, chỉ để lại một cảm giác mất mát.

Sau đó Kiều Phong luôn trầm mặc, Lam Sam không muốn nói chuyện, hai người

yên lặng song vai nhau cùng bước đi nhưng không ai nhìn thấy những vương vấn trên khuôn mặt đối phương.

Sau khi đi dạo, về đến nhà. Lam Sam nói với Kiều Phong:

- À, được rồi, tôi phải đi dự hội thảo, dự tính là khoảng ba ngày, cho nên

trong ba ngày này anh không cần phải nấu cơm cho tôi đâu nhé.

Kiều Phong có phần ngoài ý muốn:

- Vì sao đột nhiên lại phải đi tham dự hội thảo? Cô định đi công tác ở đâu?

Lam Sam giải thích với anh. Kiều Phong nghe xong, giọng trầm xuống:

- Nói một cách khác là cô định cùng sếp tổng của mình đi đến thành phố H và ở đó hơn ba ngày?

- Ặc. – Lam Sam bị lời anh nói khiến cho ngây ngẩn, cô gãi đầu gãi tai: - Nói thế cũng không sai nhưng anh không nên nói như vậy, khiến tôi giống như đang đi hẹn hò ấy.

- Chẳng lẽ không phải là hẹn hò à? – Bởi vì đang sốt ruột nên ngữ tốc của anh nhanh hơn, dường như trở nên sắc bén hơn.

- Không phải là hẹn hò mà là đại hội, đại hội đó!- Lam Sam đen mặt. – Xin chú ý cách dùng từ!

Theo Kiều Phong một nhân viên tiêu thụ đi tham gia những đại hội như thế là

hoàn toàn không cần thiết, anh muốn ngăn cản Lam Sam nhưng lại sợ ảnh

hưởng đến sự hào hứng của cô, anh nhịn lại, chỉ hỏi:

- Cô có đặc biệt mong chờ chuyến đi này hay không?

- Đương nhiên rồi.

Kiều Phong không thể làm gì khác hơn là không nói gì thêm nữa.

Lam Sam hỏi anh:

- Anh muốn ăn đặc sản gì không tôi sẽ mua về cho?

Kiều Phong không thèm nể nang:

- Tôi muốn gì sẽ trực tiếp mua, kể cả không mua được ở đây cũng có thể mua

trên mạng nói chung là không cần cô phải ngàn dặm xa xôi từ thành phố

này đến thành phố khác để mua về.

Lam Sam nhếch miệng:

- Cắt! Tôi lại càng muốn mua cho anh đấy!

Đêm hôm đó, Kiều Phong không sao ngủ ngon được, vừa nhắm mắt là anh lại

nhìn thấy hình ảnh Lam Sam và Tống Tử Thành anh anh em em, hai người

cùng nắm tay nhau đi bơi thuyền trên Tây Hồ, đến Linh Ẩn tự thắp hương,

đi thăm quan nhà nổi Trung Quốc và viện bảo tàng… Anh không phải là

không lo ngại. Trong mắt anh, con người Lam Sam này có chỉ số trung

thành tương đối thấp, ngang với Schrodinger, ai cho cô ăn cô cũng có thể đi theo, Tống Tử Thành lại càng không phải một chính nhân quân tử, nếu

đúng là có ý đồ gì với Lam Sam thì ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì

chứ. Ba ngày, hơn 1000km, …. biến số trong đó quá lớn, nếu thật có

chuyện gì thì sẽ ngoài tầm tay của anh.

Nghĩ đến đây, Kiều Phong triệt để không sao ngủ được.

----***----

Lam Sam và Tống Tử Thành ngẫu nhiên dùng cơm trưa ở sân bay, sau đó hai

người cùng lên máy bay. Ở trên máy bay, cô luôn ngủ say vèo vèo, Tống Tử Thành ngồi bên cạnh cô, thường nghiêng đầu mà ngắm khuôn mặt đang ngủ

say của cô, từ thành phố B đến thành phố H những hơn 2 giờ đồng hồ mà

anh cư nhiên ngắm mãi không chán, lại tự thấy mình cũng thật thần kỳ.

Mới ngay hôm qua, Đàn Tử còn nói hành động của anh Thành càng ngày càng

điên rồ, Tống Tử Thành lúc đó chỉ cảm thấy Đàn Tử thật là thối quá. Hiện tại chính anh lại cảm thấy có chút dao động , anh thấy có khả năng anh

thật sự có phần mê muội, mà lại là cái kiểu không sao có thể khống chế

hay kìm nén được, tự cam tâm tình nguyện mà sa vào… sự mê muội đó.

Dường như hành động của anh có hơi điên rồ.

Lý trí cho anh biết nếu cứ tiêu phí thời gian để theo đuổi một người con

gái, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế này , đây giống như là áo gấm

đi đêm, giữa việc đầu tư và thành quả thu được hoàn toàn không hề quan

hệ trực tiếp với nhau, anh nên lập tức dừng lại.

Lý trí cũng nói cho anh biết, động cái