
à, Kiều Phong chuẩn bị một bữa tiệc lớn để an ủi Lam Sam. Lam Sam ăn một
cách vô cùng cảm động, thật hiếm khi cô không ăn vội ăn vàng mà nhai
nuốt chầm chậm, thỉnh thoảng lại nhìn anh âu yếm.
Cô vừa ăn vừa mong muốn, người đàn ông này, cô đã quyết định rồi.
Ăn xong cơm tối, hai người cùng ngồi nói chuyện phiếm trên sofa, Kiều Phong hỏi Lam Sam tại sao lại định tha cho Tống Tử Thành.
Lam Sam thở dài:
- Thực ra em sợ anh ta trả đũa, anh cũng biết mà, lai lịch của anh ta không
nhỏ, em không thể trêu chọc được, ai mà biết ép anh ta thì sẽ xảy ra
chuyện gì nữa đây?
Kiều Phong không phục:
- Lai lịch của anh cũng không nhỏ đấy.
Lam Sam thấy hơi buồn cười:
- Ừ, trên đời này anh là thiên tài lợi hại nhất, được chưa nào?
Kiều Phong muốn nói lại thôi.
Lam Sam khoát tay, lại nói:
- Hơn nữa vụ án này bằng chứng phạm tội không rõ ràng, trên người em lại
không có vết thương, đúng không? Ngược lại anh ta, ha ha…. Tuy có kết
quả xét nghiệm trong máu em có thành phần thuốc mê nhưng em uống vào lại không có vấn đề gì, chuyện này cũng không được xem là tốt. Anh ta có
tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, mới chỉ mân mê tay chân một chút,
việc gì em phải lãng phí nửa ngày để sau này đắc tội với anh ta, cuối
cùng chỉ vứt đi, tội gì phải thế chứ.
- Chỉ cần em muốn, chắc chắn sẽ có biện pháp.
- Thôi quên đi. – Lam Sam lắc đầu nhìn anh. – Thế nhưng hôm nay cám ơn anh nhé.
- Không cần phải khách sáo với anh.
- Tô Lạc có phải là bạn gái trước của anh không?
Câu hỏi của cô quá mức đột ngột khiến Kiều Phong hơi giật mình sửng sốt, một lát sau anh mới gật đầu:
- Đúng vậy.
Tuy đã sớm biết đáp án này, nhưng khi Lam Sam nghe chính miệng Kiều Phong thừa nhận, cô vẫn thấy hơi buồn. Cô hỏi tiếp:
- Hai người ở bên nhau bao lâu? Sau đó vì sao lại chia tay?
- Chúng tôi ở bên nhau nửa năm, trong đó có bốn tháng cô ấy léng phéng gian díu với Tống Tử Thành, sau đó chia tay.
Lam Sam không biết phải nói gì, cô dừng lại, nói thêm một câu:
- Đúng là nhân tài.
Kiều Phong nói:
- Thật ra bọn anh không hẳn là ở bên nhau.
- Vì sao? Cô ấy không phải là người anh đã chọn được trong vạn người à?
- Sao em biết? – Kiều Phong khá kinh ngạc. – Cô ấy đúng là người đã vượt qua
hết tầng tầng lớp lớp các bài test và là người cuối cùng trúng tuyển,
nhưng sao em lại biết được chuyện này?
Lam Sam không trả lời, hỏi ngược lại:
- Em cứ luôn có một vấn đề cực kỳ tò mò nhé, vì sao ở nước ngoài lại có nhiều người theo đuổi anh vậy?
- Bởi vì trong trường anh lưu truyền một tin đồn, ai hẹn hò với anh có thể
được anh nấu cơm cho, nếu trở thành bạn gái của anh thì sẽ có thể hàng
ngày đều được ăn cơm do anh nấu rồi. Rất nhiều cô nàng vì tham ăn, muốn
ăn cơm anh nấu nên hy vọng được hẹn hò với anh.
- Hóa ra là
cơm phiếu à. – Lam Sam hiểu rồi, cô còn suy từ một thành ba: - Hơn thế
anh ngốc nghếch như vậy, bọn họ sau khi ở cùng với anh còn có thể bắt cá hai tay tìm thêm người khác, à, chính là kiểu này. Chả trách mà em gái
nào cũng muốn đè anh ra.
Kiều Phong thấy xấu hổ, anh xoay mặt đi, nhỏ giọng nói:
- Em không phải là vẫn luôn ăn đó sao.
Lam Sam cười hì hì tiến lại, bẻ khuôn mặt anh quay lại đối diện cô. Cô hỏi:
- Anh thật sự bây giờ không còn chút tình cảm nào đối với Tô Lạc à?
Kiều Phong hơi suy nghĩ, rồi đáp:
- Đối với tình hình lúc đó, Tô Lạc đúng là một cô gái hoàn mỹ, bài kiểm tra
viết đạt điểm tối đa, khảo sát tính cách cũng vô cùng xứng đôi với anh,
cô ấy tựa như một tổ hợp phương trình microphone dạng hoàn mỹ vậy.
- Cái .. gì…. Hoàn mỹ.?
- Tổ hợp phương trình microphone . Đó là một tổ hợp phương trình vi phân, do nước Anh…
Lam Sam hoảng sợ vội vã xua tay:
- Dừng lại, em không có hứng thú với chuyện này, ừ, nói tiếp về Tô Lạc đi.
- Không có gì đáng nói cả, tuy rằng cô ấy là tổ hợp phương trình microphone
nhưng lại chỉ thích hợp với chuỗi hàm vĩ mô, đối với loại hàm vi mô
giống như anh, cô ấy cần…
Lần thứ hai Lam Sam cắt lời anh:
- Nói tiếng người đi.
- Bọn anh không hợp.
Lam Sam gật đầu, nói sớm như vậy chẳng phải tốt hơn à. Tiếp theo cô sẽ hỏi thẳng anh:
- Vậy vì sao anh và cô ấy còn đi cùng với nhau?
- Bởi vì anh hy vọng em sẽ ghen.
- !! – Lòng Lam Sam chợt trống rỗng, cô kinh ngạc há cả mồm, sau đó nhận ra hành động của mình rất thiếu nữ tính nên che miệng nhìn anh.
Kiều Phong nhìn cô chăm chú, dường như có những cơn sóng dịu dàng va đập vào lòng anh:
- Em không tin à?
- Em… tin! – Lam Sam gật đầu, hơi thở của cô cũng không còn bình tĩnh nữa. – Anh anh anh thích em ư?
Kiều Phong cúi đầu không dám nhìn cô, giọng anh thấp thấp, anh hỏi:
- Anh có thể thích em được không?
Phải chứ, có thể mà!
Lam Sam thật quá kích động. Kiều Phong cư nhiên lại thích cô! Thích cô! Thích cô! ! Gào khóc oa oa!!!!
Kiều Phong cúi đầu , lại hỏi:
- Anh có thể theo đuổi em được không?
- Đương nhiên là được rồi. – Lam Sam ôm ngực, thầm nghĩ, mẹ kiếp tên tiểu yêu
tinh nhà ngươi có thể đập chậm chậm lại một chút được không? Máu trong
người ta đang chảy ngược hết cả rồi.
Có được câu trả lời khẳng định đầu thuyết phụ