XtGem Forum catalog
Cái Thùng Cơm Sát Vách

Cái Thùng Cơm Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326492

Bình chọn: 10.00/10/649 lượt.

t kỳ khó chịu nào. Kiều Phong nói với

Lam Sam vài câu, mắt anh lướt qua cô, nhìn vào Schrodinger đang ở trong

phòng, trong ánh mắt thông tuệ của anh giờ chỉ còn toàn ao ước và ghen

tị mà thôi.

Ngày hôm sau Lam Sam dậy từ rất sớm, cô bị

Schrodinger gọi dậy. Tên tiểu thái giám này nhảy lên giường cô, nó không ngừng giơ giơ đôi móng nhỏ của mình cào cào lên mặt cô, đánh thức cô

dậy.

Cô dụi mắt, có phần sáng tỏ vì sao hàng sáng Kiều Phong đều có thể dậy sớm đến vậy.

Sau đó Schrodinger liền bị Lam Sam ôm theo cùng một đống hành lý, chân thành đuổi thẳng về nhà.

Bữa sáng Kiều Phong đang làm cơm rang thịt muối cùng canh trứng, ngoài ra

là một đĩa hoa quả. Anh gọt vỏ và cắt nhỏ táo thành từng miếng, tỉa

thành hình thiên nga, bày xung quanh những miếng cam hình cánh hoa, như

những con thuyền nhỏ và những chú thiên nga đang tung tăng bơi lội trên

mặt nước. Xem ra tâm hồn thiếu nữ của tên tiểu tử này lại phát tác rồi,

Lam Sam thầm nghĩ, trang trí một đĩa hoa quả đẹp đến vậy, ai còn dám ăn

nữa…

Ăn xong bữa sáng và điểm tâm, Lam Sam không cần phải vội

vàng đi làm, từ hôm nay trở đi, cô chính thức trở thành một thành viên

trong đội quân thất nghiệp rồi. Ngày trước mỗi khi công việc bận rộn

tưởng muốn chết muốn sóng cô đều cực kỳ hi vọng có thể được nhàn nhã một chút, hiện tại được rảnh rỗi trái lại cô cảm thấy không biết nên làm

thế nào.

Cô ngồi nhẩm tính lại tài sản của mình một chút, sau đó lạnh lùng cằn nhằn:

- Chỉ còn hơn 30 vạn thôi.

Kiều Phong đang xem báo, nghe thấy vậy quay sang nhìn cô, hỏi:

- Vậy là rất nhiều à?

Thật quá thiếu tư duy trừu tượng mà… Lam Sam tự biết mình một khi đối diện

để so sánh với anh thì đương nhiên chỉ là một người nghèo rớt mùng tơi

mà thôi, cô không còn cách nào khác đành nói:

- Ý em là tạm thời cũng không phải chết đói.

Lời này càng chẳng có lý, Kiều Phong lắc đầu:

- Có anh ở đây, sao em có thể chết đói được.

- Cái tính này, - Lam Sam cười cười, trong lòng cô lại vô cùng ấm áp. Một lát sau, cô nói thêm: - Nhưng em vẫn phải tìm việc nữa.

Kiều Phong cất tờ bào đi, nghiêm túc nhìn cô:

- Vì sao em nhất định phải tìm việc làm chứ?

- Anh nói gì mà kỳ cục thế, không làm việc để miệng ăn núi lở à?

- Em có thể ăn ở nhà anh, cần gì cứ nói một tiếng, anh có thể đảm bảo được chuyện này.

Lam Sam khoát tay:

- Dừng lại dừng lại, không phải ý em là như vậy, em biết anh muốn tốt cho em,

nhưng em có tay có chân không thể ăn bám tiêu sạch tiền của anh được.

- Để bạn gái sài tiền của mình là nhiệm vụ của người bạn trai mà, - Anh nói thẳng bằng khí thế hung hồn.

Lam Sam :

- Ai nói chứ?

- Sổ tay “ Người đàn ông tốt” nói vậy.

… Đó là cái gì thế nhỉ!

Lam Sam lắc đầu, than thở:

- Anh đọc quá nhiều sách vở rồi.

Kiều Phong hưởng thụ đó như một lời động viên, anh đắc ý gật đầu:

- Đó là đương nhiên cho nên em không cần tìm việc làm ngay, cứ yên tâm mà

tiêu tiền của anh đi, anh có rất nhiều tiền, em không tiêu hết được đâu.

Cuối cùng Lam Sam cũng có thể hiểu rõ tại sao Tạ Phong Sinh nói Kiều Phong

sẽ là một con dê béo, vì người này quá là chẳng coi tiền ra gì. Cô không biết nên phản bác anh như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đành

hỏi:

- Nếu anh đã không thiếu tiền, tại sao vẫn còn đi làm?

- Đương nhiên là vì để thể hiện giá trị nhân sinh rồi, tiến bước vào sự nghiệp

khoa học, cống hiến vì sự tiến bộ của nhân loại.

Lam Sam không còn lời nào để nói thêm. Cô giơ ngón tay cái về phía Kiều Phong:

- Quả là cao nhân đẳng cấp thượng thừa khí khái ngút trời, không hổ là Kiều Phong nhà ta.

Bốn chữ cuối cùng khiến tâm trạng của Kiều Phong bốc cao ngùn ngụt, anh xê

người, áp chặt sát người cô, cúi xuống hôn chụt một cái lên gương mặt

cô.

Lam Sam giơ móng vuốt đáp lại khuôn mặt anh:

- Biến biến biến, em còn đang phải tự vấn về nhân sinh của mình đây.

Anh lại không hề biết xấu hổ mà quấn lấy cô, cằm anh tựa trên vai cô, hỏi:

- Tự vấn cái gì nào?

- Em cũng muốn thể hiện giá trị nhân sinh của mình nên em sẽ đi tìm việc làm.

- Đã thế, vậy em nghĩ công việc tiêu thụ có thể thể hiện giá trị nhân sinh của em ư?

- Ặc… - Một câu nói mà chính Lam Sam cũng đang tự hỏi.

Kiều Phong lại nói:

- Anh chỉ thay đổi cách hỏi thôi, em cảm thấy giá trị nhân sinh của em hiện đang ở vị trí nào nào?

… - Lam Sam trầm mặc.

- Anh lại đổi lại cách hỏi nhé, em có lý tưởng gì không?

Thần sắc Lam Sam ngẩn ra:

- Em…. Khi còn bé em cũng có lý tưởng, em muốn thành nhà khoa học, vận động viên, chăn ngựa, phi công…

- Những cái đó không được tính.

Lam Sam càng uể oải:

- Vậy thì không có.

Kiều Phong không sao chịu nổi tâm trạng thương tâm của cô, không kìm được mà đè miệng cô xuống, vừa an ủi cô:

- Không sao hết, vẫn có rất nhiều người sống mà chẳng hề biết đến lý tưởng của

mình là gì, mặt khác có một số người biết nhưng cuối cùng vì rất nhiều

nguyên nhân khác nhau mà sự nghiệp của họ cũng chẳng hề liên quan đến lý tưởng của họ.

- Nhưng anh đâu giống như vậy.

- Anh tương đối may mắn. Nhưng bây giờ em đang ở bên cạnh anh, anh có thể

chia sẻ may mắn của mình với em mà. Lam Sam,