Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325472

Bình chọn: 7.00/10/547 lượt.

đi vào trong lòng cô!

"Em thật không muốn nhớ tới sao? Vậy tại sao lại nghĩ đến anh ta? Sao lại có người có lúc len lén khóc thút thít?" Kiều Nam nhìn thẳng vào hai mắt cô, chống lại đôi mắt hơi có vẻ ngạc nhiên của cô.

"Anh. . . . . . Làm sao anh biết?" Tả Tình Duyệt tránh ánh mắt của anh, lúc cô nghĩ đến Cố Thịnh.. mỗi lần đợi đến hai đứa bé đều ngủ, mới thả mặc cho mình nhớ lại quá khứ, liếm láp vết thương, tại sao. . . . . . Đột nhiên, cô tựa hồ nhớ đến cái gì, mắt bỗng sáng lên.

"Đúng, là Cảnh Hạo, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng rất yêu người mẹ như em!" Kiều Nam nhớ tới tiểu quỷ Cảnh Hạo cùng anh đàm phán thương nghị, không khỏi buồn cười. Nếu anh có một đứa con trai như vậy, anh nằm mơ cũng sẽ bật cười, chỉ là, đứa bé đáng yêu như thế cũng là con của người khác!

Quả nhiên là Cảnh Hạo, "Nó cũng đồng ý việc em đi gặp anh ấy?"

Kể từ khi đến thành phố A, cô phát hiện Cảnh Hạo có gì đó lạ lạ, mấy lần hỏi con, nó đều tránh, tên nhóc kia, có lúc ngay cả cô cũng không ứng phó được. Đúng là phiên bản sờ sờ của Cố Thịnh! Bất kể là diện mạo hay tính tình, ngay cả ánh mắt cũng không khác lắm.

Năm năm này, cô muốn quên Cố Thịnh, mà Cảnh Hạo lại càng ngày càng giống anh ấy, lại nhắc cô nhớ đến!

Không quên được, cuối cùng vẫn không quên được!

"Ừh, nó hi vọng em hạnh phúc, còn nói, anh không mang lại hạnh phúc cho em được, cho nên, nó đi tìm người cha có thể mang hạnh phúc đến cho em!" Kiều Nam nhíu mày, đôi mắt xanh thoáng qua ý bất đắc dĩ, xen lẫn mấy phần hài hước.

Tả Tình Duyệt cảm thấy khổ sở, nhưng nụ cười cũng cực kỳ kiên định, "Nếu anh ấy có thể cho em hạnh phúc, năm năm trước em sẽ không bỏ đi! Có những chuyện, trải qua một lần là đủ rồi, cho dù em không quên anh ấy, cũng không nói lên được điều gì, em hiện tại có Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo, vậy là hạnh phúc rồi!"

"Em. . . . . ." Kiều Nam cau mày, dịu dàng như Tả Tình Duyệt, có đôi khi cũng rất cố chấp, ví dụ như cô không cách nào tiếp nhận mình, ví dụ như hiện giờ. . . . . .

"Mẹ, con có cha sao?" Ninh Ninh đột nhiên từ trong đống bánh ngọt ngẩng đầu lên, nháy mắt, mang theo vài phần mong đợi, cô bé vẫn rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng mỗi lần muốn hỏi, đều bị anh hai ngăn cản, anh hai nói, không thể hỏi mẹ về cha, nếu không mẹ sẽ rất thương tâm, nhưng nó cũng rất muốn biết, có phải nó cũng có cha như những bạn nhỏ khác, còn muốn biết, tại sao mẹ nhắc tới cha sẽ rất thương tâm.

Tả Tình Duyệt nhất thời cứng đờ.

Có, nó đương nhiên có cha, nhưng nếu con nói với cô nó muốn cha, cô làm sao bây giờ?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Ninh, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.



"Mẹ, Ninh Ninh rốt cuộc có cha hay không?" Ninh Ninh trong mắt mong đợi càng nhiều, bánh ngọt trong tay cũng vứt qua một bên, giống như nếu Tả Tình Duyệt nói ra một chữ không, nó sẽ cực kỳ thất vọng.

Kiều Nam nhìn Tả Tình Duyệt đang bị làm khó, trong lòng đầy khổ sở, những năm này cũng may có Cảnh Hạo hiểu chuyện, nếu không, chỉ với vấn đề này thôi, cô cũng sẽ bị hai tên nhóc này đùa giỡn chết mất!

"Ninh Ninh, mau ăn đi, ăn xong chú Kiều dẫn con đi khu vui chơi." Kiều Nam đem một khối bánh ngọt đưa tới trước Ninh Ninh, dời đi sự chú ý của con bé, cố gắng vì Tả Tình Duyệt giải vây, nhưng lần này, Ninh Ninh cũng rất dứt khoát, muốn từ mẹ nghe được đáp án!

"Con muốn cha sao?" Tả Tình Duyệt cảm kích nhìn kiều Nam một cái, cô biết, chuyện này đúng là trốn không thoát, hai đứa nhỏ cho dù hiện tại không hỏi, trưởng thành cũng sẽ muốn biết rõ cha mình là ai!

Bọn chúng cũng có quyền được biết mà?

"Dạ, Ninh Ninh muốn cha." Trong lòng Tả Tình Duyệt đột nhiên đau xót, nghĩ đến lỡ như Ninh Ninh muốn rời khỏi mình, cô sẽ không bỏ được, nhưng đây là nguyện vọng của Ninh Ninh, cô dù là mẹ, cũng không thể tước đoạt tình thương từ cha của nó.

Chỉ là, Cố Thịnh sẽ yêu đứa con gái này sao?

Nhớ tới năm năm trước anh kiên quyết không cho phép mình sinh con của anh, thậm chí muốn gạt mình, len lén làm cho mình sảy thai, một Cố Thịnh như vậy bây giờ còn để ý đến con sao?

Nếu anh biết mình sinh cho anh một trai một gái, liệu anh có hận mình, trách cứ mình tự làm chủ không? Anh sẽ khinh bỉ hai đứa bé của cô, hay là sẽ đem bọn chúng cướp đi?

Tất cả, đều không xác định, nhưng dù là kết quả nào cũng đủ để lòng cô lại một lần nữa trải qua thống khổ.

Cô nên làm gì đây?

Nước mắt không tự chủ rơi xuống, ngay cả chính cô cũng không phát hiện.

"Mẹ, mẹ đừng khóc, Ninh Ninh không cần cha nữa, không cần!" Vốn nghiêm túc chờ đợi đáp án, Ninh Ninh nhìn Tả Tình Duyệt rơi lệ, vội vàng kêu lên, nó tình nguyện không cần cha, cũng không muốn nhìn thấy mẹ khóc!

Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ gương mặt, quả nhiên có nước mắt, vội vàng lấy khăn giấy lau khô, âm thầm tự trách, cô tại sao có thể ở trước mặt con luống cuống như thế?

"Mẹ. . . . ." Ninh Ninh từ trên đùi Kiều Nam đi xuống, tới bên người Tả Tình Duyệt, ôm cánh tay của cô, "Ninh Ninh chỉ cần mẹ thôi. . . . . Ninh Ninh sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mẹ!"

Trong lòng vui buồn lẫn lộn, nhất thời cô không biết nên thấy vui vì con gái hiểu


The Soda Pop