
tất nhiên hiểu rõ ràng, không cần phiền toái đâu!" Tả Tình Duyệt ngăn cản Tiểu Thúy, nếu như kinh động quản gia, tất sẽ làm cho Cố Thịnh biết, mà Cố Thịnh biết, nói không chừng lại thêm một phen chê cười. Cô đã mệt mỏi rồi, không muốn thấy bộ mặt đó nữa.
"Cô chủ. . . . . ." Tiểu Thúy thở dài, nhưng nhìn cô rõ ràng sốt cao, như vậy cũng không phải là biện pháp, nghĩ đến cái gì, Tiểu Thúy nắm tay Tả Tình Duyệt, "Cô chủ, cô chờ một chút, em có thuốc hạ sốt, lập tức đi lấy cho cô!"
Nói xong, liền chạy như bay ra nhà chính, Tả Tình Duyệt nhìn theo bóng lưng Tiểu Thúy, trong lòng trồi lên một tia ấm áp, ít nhất trong căn biệt thự này, còn có một người chân chính quan tâm cô.
Lúc ăn cơm tối, quản gia tìm được Tả Tình Duyệt, cung kính đứng ở một bên, "Cô chủ, tổng giám đốc phân phó tài xế mời cô ra ngoài."
Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, kêu cô đi ra ngoài? Vừa nghĩ, cô đã hiểu, chuyện tối hôm qua đề cập đến được sắp đặt nhanh như vậy sao?
Hai tay xoắn lại, hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt biết mình trốn không thoát, đứng dậy, "Làm phiền ông chờ tôi một chút."
Phong thư tối qua, cô còn để trong phòng khách.
Tả Tình Duyệt đi theo quản gia ra cửa, xe đưa cô đi mãi cho đến khách sạn cao cấp nhất thành phố A, quản lý tự mình đưa Tả Tình Duyệt tới một gian phòng dành cho tổng thống.
"Bà Tổng, tổng giám đốc sẽ đến ngay." Quản lý cung kính nói, khách sạn này là của tập đoàn Cố thị, chẳng qua là anh không hiểu, nơi này rõ ràng có một phòng thuộc về tổng giám đốc, sao không đưa Tổng giám đốc phu nhân an bài đến nơi đó, mà là một gian 'phòng cho tổng thống'.
Anh mặc dù có nghi ngờ, nhưng là chuyện của tổng giám đốc, cũng không tới phiên anh thắc mắc!
Giao phó xong tất cả, quản lý liền rời đi.
Tả Tình Duyệt nhìn không gian khoáng đãng của căn phòng, trang trí hoa lệ, trong lòng cảm thấy châm chọc, Cố Thịnh lần này thật là tận tâm!
Tả Tình Duyệt đứng ở cửa sổ sát đất, từ góc độ này nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy trọn cảnh đêm của thành phố A, nhưng một đêm đẹp như vậy, cô lại bị bắt làm đồ vật cho một cuộc giao dịch tàn khốc.
Tất cả thê lương trong lòng dâng trào, nơi này cao như vậy, nếu cô nhảy xuống, như vậy. . . . . . Cô liệu có được giải thoát không?
Không, sẽ không! Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên chút ý cười châm chọc, nếu cô làm ra chuyện quá khích, lấy hiểu biết của cô về Cố Thịnh, cả Tập đoàn Tả thị đều sẽ bị chôn theo cùng cô!
"Duyệt Duyệt. . . . . ."
Tả Tình Duyệt đang mải suy nghĩ, một thanh âm quen thuộc truyền đến từ sau lưng, có chút giật mình, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, tới rồi sao?
Cận Hạo Nhiên nhận được điện thoại của một người phụ nữ, nói là có tin vui cho anh, vốn là anh
không hứng thú lắm, nhưng không nghĩ tới tin vui này lại là Duyệt Duyệt!
Nhìn cô gái đứng ở cửa sổ sát đất, cô không cần quay đầu lại anh cũng biết
là ai.Đó là người phụ nữ anh vẫn ngày ngày nhớ tới, anh thấy mình thật
may mắn vì đã quyết định tới đây, nếu không liền bỏ lỡ cơ hội được gặp
mặt cô.
"Duyệt Duyệt. . . . . ." Cận Hạo Nhiên đi tới bên người
Tả Tình Duyệt, như một đứa trẻ được kẹo, kích động vạn phần vịn vào hai
vai Tả Tình Duyệt, ôm cô vào trong ngực, "Duyệt Duyệt, ngày đó em im
lặng rời khỏi bờ biển, anh thật sự rất lo lắng, Cố Thịnh có làm gì em
không?"
Anh biết chuyện của tập đoàn Tả thị, cũng hiểu ra thủ
đoạn của Cố Thịnh, người đàn ông này thật là hèn hạ tới cực điểm, lại
dùng phương pháp này ép Duyệt Duyệt xuất hiện!
Tả Tình Duyệt cả
người cứng ngắc, vốn là cô cảm thấy trên người Cận Hạo Nhiên có thể mang cho cô một chút cảm giác an toàn, nhưng hôm nay cô lại cực kỳ bài xích
anh.
"Anh ấy không có làm gì em hết." Tả Tình Duyệt nhìn xuống,
Cố Thịnh không làm gì với cô cả, chẳng qua là đem cô lại một lần nữa đẩy cho người khác mà thôi, vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra tối nay, trong
lòng Tả Tình Duyệt chợt lạnh như băng, theo bản năng đẩy Cận Hạo Nhiên
ra.
"Duyệt Duyệt, em làm sao vậy?" Nhận thấy Tả Tình Duyệt có
chút kì lạ, Cận Hạo Nhiên lo lắng nhìn Tả Tình Duyệt, sắc mặt của cô
hồng hồng, hồng đến có chút không tự nhiên.
Tả Tình Duyệt quay
ngược lại một bước, đại não có chút choáng váng, cô bây giờ đã vô lực
suy nghĩ Cận Hạo Nhiên quan tâm mình là thật hay giả, cô chỉ biết, tối
nay là một cuộc giao dịch tàn khốc, thật sâu thở ra một hơi. Tả Tình
Duyệt cố đè xuống khổ sở cùng đau đớn trong lòng, bỏ đi tự ái cùng
ngượng ngùng, nhắm mắt lại, giơ tay lên từng chút một cởi áo trên người.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt âm trầm của Cố Thịnh, giờ phút này anh đang làm gì? Có chút nào nghĩ tới tình cảnh của cô không?
Cận Hạo Nhiên bị động tác của cô làm cho ngơ ngẩn, đầu trống rỗng, nhìn áo
của cô từ trên người rớt xuống đất, thân thể mềm mại hiện ra trước mắt
anh, tim của anh đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng mở to mắt, " Duyệt
Duyệt, em đang làm gì vậy?"
Tả Tình Duyệt khóe miệng nở nụ cười châm chọc, "Đây không phải là điếu các người muốn sao?"
Cô suy nghĩ rất nhiều, Cố Thịnh sẽ không vô duyên vô cớ tặng cô cho người khác, nhất định là anh đang muốn cái gì đó!
"Chúng tôi? C