
ình lình động thân tiến vào, nàng mới bị cảm giác
mừng như điên nuốt trọn, há mồm hung hăng cắn bờ vai của hắn, mượn điều
này để phát tiết quá nhiều cảm xúc.
Nghiêm Tử Trạm ăn đau, cầm lấy thắt lưng nàng va chạm càng thêm mạnh mẽ.
Cẩm Dạ bất lực mặc hắn ta cần ta cứ lấy, trải qua thời gian lại bị kích
thích sâu sắc theo nhau mà đến biến thành không biết làm sao, cúi đầu
khóc cầu xin tha thứ: “Dừng lại được chứ…… Đủ……” Những lời này vốn là
lời nói vô tâm, ai biết được hắn thế nhưng thật sự ngừng lại, đầu giúc
đến cần cổ nàng không có động tác nữa.
Bên tai truyền đến tiếng
nói trừ bỏ hô hấp ồ ồ còn có chút than nhẹ thống khổ, Cẩm Dạ thanh tỉnh, ý thức được không thích hợp, nâng tay tới bên hông, khi vươn đến trước
mắt lại nhìn thấy đầu ngón tay lây dính máu.
Đầu gối của nàng đã
kết vảy, sẽ không đổ máu nữa, máu này ngoại trừ hắn, không còn người thứ hai. Đột nhiên nghĩ tới trước đó vài ngày Biện Lam tới cửa gây sự, Cẩm
Dạ bừng tỉnh đại ngộ, kinh hoảng nói: “Ông trời, vết thương của chàng
còn chưa khỏi!”
“Nói bậy, sớm tốt lắm.” Nghiêm Tử Trạm cố chấp phủ nhận.
Cẩm Dạ đẩy đẩy hắn: “Chính chàng nhìn xem, trên tay ta là gì? Chàng thật
đúng là không muốn sống nữa……” Điên rồi, hắn tuyệt đối điên rồi, lúc ấy
nhìn thấy miệng vết thương ghê người nứt ra cũng không quá để ý. Nàng
cứng lại hô hấp, rốt cuộc bất chấp cái khác từ dưới thân hắn giãy ra:
“Đi bôi thuốc!”
Nghiêm Tử Trạm vẫn nằm trên bàn, đầu cũng không
nâng lên nửa phần, chính là theo thanh âm nàng giữ chặt tay nàng, mang
theo một chút làm nũng nói: “Ta không cần.”
Cẩm Dạ dở khóc dở cười: “Chàng sẽ trở thành tể tướng đầu tiên bởi vì túng dục mà đổ máu chí tử.”
“Đối với đàn ông mà nói, dừng lại giữa đường mới có thể chết.” Hắn khởi động thân mình, dùng sức đem nàng kéo đến bên người: “Nghe lời, chúng ta
tiếp tục.”
Cẩm Dạ há hốc mồm, hắn đối chuyện này thật đúng là
chấp nhất, đại khái là vì đả kích đến lòng tự trọng đàn ông đi, nghĩ như vậy, không hiểu sao ý cười nảy lên trong lòng, nàng nghẹn cười quay đầu đi: “Bôi thuốc xong rồi nói sau.”
Nghiêm Tử Trạm còn muốn nói gì đó, sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng, liền rất là tức giận: “Nàng cười cái gì!”
Cẩm Dạ rốt cuộc không khống chế được, vừa chạy tới nội thất lấy thuốc cao
cùng băng gạc, vừa ôm bụng kiêu ngạo cười to. Có điều chuyện kế tiếp
chứng minh thực tế, loại hành vi này của nàng thật sự đâm bị thương tự
tôn nam tính yếu ớt của người nào đó, ngay cả bôi thuốc mỡ cho hắn, hắn
cũng mọi cách không phối hợp.
Đến sau lại, nàng cũng giận, vung băng gạc, làm bộ muốn đi: “Họ Nghiêm, rốt cuộc chàng muốn thế nào!”
Nghiêm Tử Trạm nhìn nàng nửa khắc, bỗng nhiên mỉm cười: “Ta nghĩ…… nếu không chúng ta thử cái khác xem.”
“Thử xem cái gì?” Cẩm Dạ không rõ.
“Thử một loại tư thế sẽ không làm cho miệng vết thương vỡ ra, nàng sẽ thích .”
……
……
Thời điểm kế tiếp, Cẩm Dạ chân chính cảm nhận được cảm giác vừa thay người băng bó vừa chảy mồ hôi như mưa……
Thanh âm giống như nước suối trong, tràn ra trong thư phòng –
“Lũ lụt Thương Châu, đã thành cục thịt trong lòng dân chúng, ngân lượng cứu lũ bị cướp, dẫn tới kêu ca nổi lên bốn phía, lòng thần xấu hổ, lại tập
hợp ý kiến các nơi……” Nói đến đây đột nhiên dừng lại, thực mất hứng để
lại một tiếng thở dài.
Cẩm Dạ nguyên bản còn cầm bút ngẩn người,
bị hắn không mặn không nhạt nhìn lướt qua lập tức ngồi thẳng, vô tội
nói: “Sao không nói tiếp?”
Nghiêm Tử Trạm nhíu mày, ngón tay dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Ta vừa giảng điều này, rốt cuộc nàng nhớ kỹ hay chưa?”
“Cài này thì chưa.” Thực thẳng thắn cười cười, nàng tự theo mục đích bản
thân nằm úp sấp trên bàn học, bắt đầu tim kiếm trong đống tấu chương
kia, sau một lúc lâu mở ra hai bản, cẩn thận xem xét xem xét rồi bỗng
nhiên kéo tay áo người nào đó một phen, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
“Nàng làm gì vậy……” Nghiêm Tử Trạm khó hiểu.
Cẩm Dạ chưa nói tiếp, chỉ thuận tay cầm nghiên mực, chấm ướt ngòi bút rồi
cổ tay run lên, cho mực thừa rụng xuống, đợi đến khi trên giấy viết xong câu nói của hắn lúc trước, mới nói: “Ta rất ngạc nhiên, những tấu
chương này chàng đều xem qua?” Điều này thực làm người ta thắt lưỡi, gần như hắn có thể không ngừng nói ra nội dung mỗi bản tấu chương, thậm
chí…… ngay cả lời phê chuẩn dối trá lâm thời nghĩ ra cũng dị thường lưu
loát.
Chớ không phải là trên đời này thực sự có nhân tài tuyệt diễm?
Nàng không tin tà, không chờ hắn trả lời lại truy vấn lần nữa: “Mau nói cho
ta biết, có phải sau khi hồi phủ chàng luôn ở thư phòng phê duyệt tấu
chương?”
Nghiêm Tử Trạm có chút không kiên nhẫn: “Nàng vẫn truy
vấn những chuyện râu ria đó đến tột cùng muốn như thế nào, mau chút đưa
thư đi, nếu thực sự nàng có thời gian rảnh rỗi, không bằng lại đến làm
chút chuyện có ý nghĩa……”
“Chàng không được nói tiếp!” Cẩm Dạ đỏ
mặt, mềm nhũn dựa vào lưng ghế dựa: “Chẳng qua ta chỉ hỏi một chút thôi, chàng chớ nói trái nói phải nói linh tinh.”
Nghiêm Tử Trạm bất đắc dĩ: “Chỉ thô sơ giản lược xem qua một lần, còn chưa kịp nhìn kỹ.”
“……” Đại khái cái gọi là ‘đã nhìn q