
cảm tạ cáo từ mà đi.
Không bao lâu nàng đã hiểu được, bởi vì Ô Long Trấnnày
chỉ có mộthiệu cầm đồ.Cầm, chịu thiệt; Không cầmchỉ còn đường chết.Không khác
vị trí với nàng là mấy.
Thậm chí, hai lão bộc đối
với Nguyên công tử kia, tuy rằng thân là nô bộc, cũng đã xem vị này như bảo bối
tâm can của mình, ômở trong lòng sợ bay, cất vàotrong ngực sợ tan mất.Không chỉ
có như thế,trong lònghai người hoàn toàn không có một chút khái niệm thiện ác,
chỉ cómột mìnhNguyên Dắngnói có thể nghe lọt tai, chẳng hề sợtiểu chủ nhân cố ý
chỉ vào một con lừa nói thành là ngựa, bọn họ cũng sẽ vội vàng gật đầu liên tục
nói, đúng thế, đúng thế, chưa xong còn muốn cảm thán một câu: “Công tử rốt cục
trưởng thành rồi, có năng lực bảo hộ chính mình, lão bộc thật yên tâm a!” Giống
như có bao nhiêu người đang âm thầmgây bất lợi đối với tên tiểu khốn kiếp này
lắm vậy
Dưới sự chở che vô cùng
làm người ta xem thế là đủ rồi của hai người họ, Nguyên Dắng ở Ô Long Trấn lại
càng ngang ngược, ngay cả đi đường đều giống như con cua, bá đạo!
May mắn bọn họ không đi
khó xử người đãtừng đả thương quachủ nhânnhà mình, hiện thời cùng tồn tại dưới
mái hiênNguyễn Chân Chân, cũng không đặc biệt an bài việc nặng cho nàng làm,
chỉ phân phó nàng đi theo chủ nhân, bảo hộ chủ nhân, nghe lời chủ nhân, tất cả
đều phải lấy nhu cầu của chủ nhânlàm trọng, không thể có chút chậm trễ cùng sơ
sẩy.
Lão bộc khi giao phó
những việc này cho nàng, ánh mắtkhi nhìn nàng tràn ngập đánh giá cùng dò xét,
dường như xem nàng làkiện vật phẩm mà không phải là một con người. Nói cách
khác, nàng chính là vật sở hữu của cửa hiệu cầm đồ, mà bọn họ còn muốn bớt chút
thời gian khảo sátmột chút, xemvậtcầmnày rốt cuộchợp cáchhay không!
Ai, thật sự là bể khổ vô
biên, nơi nào là bờ vậy?
☆☆☆
Buổi trưa vừa qua khỏi,
Nguyễn Chân Chân ở trong viện vội vàng nấu nước chuẩn bị pha trà, thật xa đã
nghe thấyNguyên Dắng ở trong phòng đang hét to tên nàng.
“Chân Chân, mau tới giúp
ta mặc quần áo!”Thanh âm đã biểu lộ trung khí mười phần, tỏ vẻ vết thươngcủa
hắn đã khỏi hẳn. Nhưng nhìn đi, nhìn đi! Vết thương đã khỏi, vậy mà khi mặc
quần áo còn gọi nàng đến giúp đỡ, hắn cũng
không phảitiểu hài tửhai ba tuổi, lại càng không làthương tàn nhân sĩ, ngay
cảquần áo đều lườimặc!
Nguyễn Chân Chân khinh
khi nghĩ rằng đôi tay của vị Nguyên công tửkia cho tới bây giờ cũng chưa làm
qua bất cứ việc gì, ngón tay thon dàikhônglộ ra một chút thô ráp vết chai,
chẳng lẽ là mọc ra làm bài trí.
Nàng nuốt xuống trong
lòng khó chịu, nhẫn nại đi vào phòng, khiêm tốn hỏi cho rõ nguyên nhân, biết
được đại công tửhắn bởi vì sau khi đã dùng qua bữa sáng, liền lại ở trên
giường, nhoáng lên một cái đã qua mấy canh giờ, ngủ cũng ngủ không nỡ, thân thể
yếu ớt chỉ nằm thôi màxương sống thắt lưngđau, mới đau lòng hạ quyết tâm chuẩn
bị rời giường.
Hắn tuyệt không xấu hổ
sai khiến nàng, phi thường có bộ tịch kêu nàng giúp hắn thay quần áo mặc hài,
chải đầu rửa mặt.Khidùng xong điểm tâm uống xong hương trà, đột nhiên vỗ đùi,
hét lên: “Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên, hôm naykhông phải chợ “Có gan đến
giết ta” ở trong trấn mở mỗi tháng một lần sao!Đi một chútđi, ta mang ngươi đi,
xem cócái gì vui hay không?”
“Có gan tới giết ta”? Đây
là cái tên quái gì thế? Nguyễn Chân Chân bận rộn thu dọc giường xong rồi lại
đến thu dọn bàn, căn bản không để ý đề nghị của hắn.
“Thế nào? Không muốn đi
sao?” Thấy nàng không có một chút ý định muốn đi nào, Nguyên Dắng không khỏi kỳ
quái hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ra khỏi cửa đi dạo?”
“Công tử, ngài hôm qua
không phải còn hấp hối tiếp kiến qua vài vị cô nương đến thăm bệnh sao? Nhanh
như vậy đã muốn rời khỏi nhà, không được tốt đâu?” Nguyễn Chân Chân bê mâm trà,
liếc mắt nhìn hắn, châm chọc khiêu khích.
Dù việc Nguyên Dắng bị
thương đã là chuyện thật nhiều ngày trước, Nguyên ký hiệu cầm đồ vẫn như cũ
đông như trẩy hội. Các hương thân tới đây thăm bệnh nối liền không dứt, không
có biện pháp, thôn trấn thì nhỏ, đánh rắm lớn một chút đều sẽ một truyền mười,
mười truyền trăm, cuối cùng ngay cả con chuột trong động chuột cũng nghe thấy,
huống chi là loại đại sự thiếu chút ra mạng người này!
Trong những người đến, ,
có đến xem Nguyên Dắng thử sống được mấy canh giờ nữa, cũng có người đến xem
chuyện như thế có còn tiếp diễn nữa hay không, cũng có người hóng hớt xem có
thể thổi bùng ra tin tức giật gân nào nữa không, đương nhiên còn có một nhóm ái
mộ tên “Nguyên tiêu” ào ào đến thăm bệnh.
So với người lòng dạ khó
lường này mà nói, những cô nương ái mộ đó đơn giản chân thành hơn nhiều lắm.
Bởi vì có người xem cổ
động, Nguyên Dắng trời sinh lực biểu diễn siêu cường càng thêm ra sức diễn
xuất, khi thì mắt mờ mịt, khi thì đưa tay ôm ngực, sinh động như thật, đưa tình
hình hắn bị thương không chỉ diễn lại một lần mà là.... ba lần, tức nhất còn
không“Thủ phạm” Nguyễn Chân Chân rời đi, chỉ có thể giống như đầu gỗ ở bên
giường, làm cho những người đang nghe một mặt nghe bình thư làm người rơi lệ,
một mặt lau nước mắt đa tình, các cô nươn