Cấm Kỵ Chi Luyến

Cấm Kỵ Chi Luyến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326180

Bình chọn: 7.00/10/618 lượt.

ộng mút mát thỏa thích kia, động tác lại trở nên dịu dàng. Vừa hôn,

vừa thăm dò, tái thâm nhập, triền miên, lại đụng nhau…

Sau nụ hôn nóng bỏng, anh hai buông cô đang khó thở ra, nắm mặt cô,

từng chữ từng câu mà hỏi: "Tại sao?" Một đôi mắt ngăm đen to tràn đầy

nhiệt tình nhìn chằm chằm cô.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt làm cho cô mê muội, con ngươi tĩnh mịch nhưng răng vẫn cắn chặt cố chấp yêu cầu câu trả lời, đáy lòng

không khỏi nhu thuận, cô lấy tay đặt lên gò má kiên nghị, nhẹ nói: "Em

yêu anh, anh hai, vẫn yêu anh, không muốn anh lấy người khác!"

Anh hai nán lại ba giây, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, cắn vành

tai của cô, hung ác uy hiếp, "Bảo bối, em đang trêu chọc anh sao?" Nói

xong, bàn tay cố ý lượn trước ngực cô, tà khí nói: "Tối nay, anh sẽ

không để cho em ngủ!"

Anh hai cởi ra thấy áo ngủ má Lâm chuẩn bị, tay bất giác chấn động,

"Viên cầu nhỏ, em… Đây là cái gì?"

Oa, cô không nhìn lầm chứ, anh hai trong đôi mắt thật sự là mang theo

hơi tức giận.

Má Lâm không phải nói nam nhân sẽ rất thích sao, nhưng tại sao anh hai lại phản ứng hoàn toàn ngược lại. Nuốt nước miếng một

cái, cổ họng cô rung rung, thận trọng lôi kéo váy, "Anh hai, anh, không

thích sao? em… em lập tức đổi lại!" cô né tránh thân thể anh, định chạy

vào phòng tắm.

Anh hai tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay của cô, áp chế lên giường, cúi người

bên tai cô, dường như cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ nói: "Anh đáng chết

thích! Em vĩnh viễn không biết em đáng chết thế nào, đáng chết làm anh động lòng, làm anh trầm mê!" Nói xong, môi mỏng ép xuống ngậm lấy tiểu

hồng mai kiều diễm, hàm răng đụng chạm, cắn xé ra tiếng.

"Đừng… Anh hai… đau…" Đau nhói khiến cô không thể không phát ra tiếng,

đôi tay không tự chủ ôm đầu anh hai, ngón tay dài luồn vào trong mái tóc đen.

"Ha ha…" Anh hai cười khẽ một tiếng, ngón tay dài đi vòng qua nơi tư mật đâm vào,

"Chỉ có đau sao? Nói dối…" Giơ lên ngón tay trắng muốt tơ

bạc, anh hai đưa lên khóe miệng nhẹ nhàng liếm, tà mị cười: "Rất ngọt…

Miệng nhỏ rất ngọt…"

Anh hai động tác tà khí chọc cô đỏ bừng mặt, không kìm hãm được nuốt

nước miếng, đôi môi cũng không tự giác khẽ mở ra, anh hai thấy thế,

nhướng mày cười một tiếng, "Viên cầu nhỏ, em cũng muốn nếm thử mùi vị

của mình sao?" Vừa nói xong, không đợi cô trả lời, môi mỏng chiếm lấy

mật dịch tiến quân thần tốc, nhìn thấy cô nức nở nghẹn ngào ra tiếng, bộ dáng đáng thương, còn thuận thế quét một vòng trong khoang miệng hương

nộn.

"Ưm…" Cô ngượng ngùng không chịu nổi, nước mắt ứa ra.

Anh hai liếm nước

mắt cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, bảo bối, cho em tốt hơn!" Bàn tay kéo

chân của cô, vật cứng cứ như vậy cường thế xông thẳng vào.

"Không…. Đừng nhanh thế kia… Cùng…"

"Thế này thì sao?" Anh hai rất nghe lời trưng cầu ý kiến của cô.

"Ưm… Khó chịu… Nhanh lên một chút…"

"… Còn thế này?"

"Dạ… Ưm… Chậm một chút…"

"………."

Đằng đẵng trong đêm đen, hai người như đôi uyên ương, một màn xuân sắc.

Đính hôn 1

Túng Dục quá độ kết quả, vậy chính là cô nằm trên giường toàn bộ một

ngày.

Thật không rõ, rõ ràng cô cái gì cũng không làm, chẳng qua là bị động

thừa nhận kia đầy trời vui thích, nhưng tại sao mỗi lần đều mệt đến

giống như con chó chết, nằm ở trên giường thoi thóp một hơi, mà tối hôm

qua cố gắng cày cấy nào đó người nhiều lần sảng khoái tinh thần rời

giường không biết thật lâu.

Thật đói, cô vuốt ve cái bụng tẹp lép, giùng giằng bò dậy, hướng phòng bếp nhảy qua đi, cô muốn đại càn quét .

Đi xuống lầu, lầu dưới một mảnh an tĩnh.

Cô vuốt vuốt đôi mắt đau, thầm nghĩ Lâm mẹ tám phần vừa đi xem cô ấy

là cá không thế nào nghe lời tiểu tôn tử rồi. Thời gian này, đại ca cũng có thể đi làm không có trở lại thôi.

Trong phòng ăn. Trên bàn ăn sạch sẽ đã có bữa sáng chuẩn bị tươm

tất, cầm lên tờ giấy trên bàn, ta không khỏi trong lòng một mảnh ngọt ngào.

Tiểu Viên cầu:

Chờ ta trở lại.

Phòng bếp hầm cách thủy cẩu kỷ táo đỏ canh xương.

Chú thích: theo thể lực tối qua của em, đại khái thì khoảng bốn giờ

chiều mới có thể tỉnh, khi đó nó nên chịu đựng tương đối đến nơi rồi !

Tờ giấy không có ký tên, nhưng cách gọi quen thuộc như vậy, không

nghi ngờ chút nào chính là anh hai .

Hắn cư nhiên buổi sáng còn đứng lên hầm cách thủy canh xương cho cô, ha

ha, cô cười nheo mắt, chuyện này là cách hắn cưng chiều nư nhân của mình sao?

Cô lấy tờ giấy nhỏ, ha ha ha cười ra tiếng.

Một ngày này, cô còn sót lại thời gian đều ở đây hạnh phúc thất thải

mộng ảo phao phao trung bồng bềnh vượt qua, ngay lúc đó cô đắm chìm ở

nơi này tuyệt vời cuộc sống hạnh phúc ở bên trong, làm thế nào cũng

không nhớ đến hạnh phúc cách cô là gần như thế, cũng là như thế xa xôi.

Anh hai nhắn lại gọi cô chờ hắn trở về, nhưng là một ngày kia, cho đến

đêm khuya hắn cũng không có trở lại. Cô ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn

phương xa từ từ lần sâu bóng đêm, không biết bao nhiêu lần đánh điện

thoại cho anh hai , nhận được vĩnh viễn là kia cứng rắn giọng nữ đề kỳ:

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi ta


Polaroid