
cười,
"Vết thương nhỏ mà thôi, chưa đủ để anh lo lắng."
Anh hai
nghe vậy bộ dạng giống như thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cô ôm vào trong lòng,
"Miên Miên, có nghe hay không, cậu nhỏ của em nói không có sao đấy. Tốt lắm,
ngoan, không cần ở đây quấy nhiễu bệnh nhân nghỉ ngơi, chúng ta đi trượt tuyết."
Trượt
tuyết? Cái này làm cô cảm thấy hứng thú vạn phần, nhưng mà cậu nhỏ. . . . . .
Cô khó khăn liếc nhìn cậu nhỏ trên giường, mặt của anh vẫn tái nhợt như vậy, sẽ
không có chuyện gì chứ?
Tần Nhật
Sơ giống như nhìn thấu lo âu cùng mâu thuẫn trong lòng cô, không khỏi nâng lên một
nụ cười như gió xuân, "Không sao đâu, Miên Miên đi chơi đi. Anh có chút mệt
mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."
Anh hai
nhướng nhướng mày, một bộ dạng giống như nói "Em xem hắn không phải là
không có gì sao", ngay sau đó liền lôi kéo cô đi ra ngoài.
Lăng Thịnh
và Dương Chi Hồng liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn cùng nhún nhún vai, đồng
tình nhìn người đàn ông trên giường, "Vậy chúng tôi cũng không quấy rầy Tần
tổng tài nữa." Nói xong, hai người cùng nắm tay lui ra khỏi cửa.
Ra
ngoài, hai người vừa nhìn nhau cười một tiếng, trăm miệng một lời cùng nhau
nói: "Thật ngây thơ!"
Một
tràng cười to ngập trời .
Cuối
cùng, Lăng Thịnh hướng Dương Chi Hồng nhẹ nhàng vươn tay, "Người đẹp Tiểu
Hồng của anh, em nguyện ý cùng anh đêm nay không ?"
Dương
Chi Hồng cười ngọt ngào đến gần lăng thịnh, "Em . . . . . Không muốn."
Vừa nói vừa ngước đầu, sãi bước vượt qua người Lăng Thịnh .
Lăng Thịnh
không tự chủ được sờ soạng cái cằm trơn bóng, mặt quỷ dị cười. Thật là mong đợi
thời khắc phân phòng tối nay a.
Tranh đoạt
2 (18+)
Anh hai
kéo tay cô thật chặt, cũng có thể nói là túm lấy lưng quần của cô xách luôn ra
ngoài cửa. Gương mặt tuấn tú buộc thật chặt, môi mỏng đẹp mắt khẽ mím chặt, bộ
dáng như cảnh cáo không cho người lạ tới gần .
Cổ tay của
cô bị lôi kéo đỏ lên rõ đau, cuối cùng cô rốt cuộc không nhịn được mạnh mẽ giằng
co, "Anh hai, anh làm gì vậy? Anh buông tay em ra đi !"
Anh hai
quay đầu lại, cô thật không ngờ tới anh lại nhe răng cười một tiếng,
"Không phải muốn đi trượt tuyết sao? Miên Miên của anh ."
Quỷ mới
tin anh bây giờ còn có tâm tình đi trượt tuyết, mặt thúi như vậy còn giả bộ xem
nhẹ mọi thứ như nước chảy hoa trôi, muốn gạt cô sao? Cô đã sớm không phải là
Ngô Hạ A Mông năm đó nữa.
Cô làm mặt
quỷ hướng anh hai cười cười, khuôn mặt cô như chắc chắn điều gì nhướng mi,
"Anh hai, anh đang ghen sao!" Lời nói tràn đầy tự tin cùng đắc ý hoàn
toàn không che dấu một chút nào. Trời cao minh giám, cô cũng chỉ muốn lên mặt một
chút xíu thôi.
Gương mặt
tuấn tú của anh hai mỉm cười nói cương, ngay sau đó vươn tay ra ngắt lỗ mũi của
cô, "Miên Miên, em rất đắc ý sao? Quả nhiên chỉ trong một năm ngắn ngủi,
Dương Chi Hồng liền đem đứa nhỏ nhút nhát nuôi đủ lông đủ cánh. Xem ra con cọp
không phát uy, em lại cho anh là mèo bệnh." Bàn tay giương lên, vững vàng
ôm cô tới trong ngực.
Cô thấy
sắc mặt anh hai không có chút nào là thiện ý, thức thời làm như rất nhu thuận,
"Anh hai. . . . . . Anh muốn làm gì?"
Anh hai
tà nịnh cười một tiếng, "Dương Chi Hồng chẳng lẽ không dạy cho em biết, đừng
cố gắng khiêu chiến quyền uy của một người đàn ông sao? Cái giá này rất cao,
không phải một quả bóng nhỏ có thể gánh vác nổi đâu ."
Đang nói
chuyện, con ngươi đen như mực của anh hai như một mảnh mờ mịt sâu không thấy
đáy, đột nhiên cô có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, cổ họng cô không khỏi
rung động cầu xin tha thứ: "Anh hai, Miên Miên biết sai rồi. . . . . .
Miên Miên về sau không dám. . . . . ."
Anh hai
nghe vậy ngừng bước chân lại, bộ dạng phục tùng, làm như đang trầm tư suy tính
xem có nên tha cô một mạng hay không. Đang lúc trái tim nhỏ tâm thần bất an
thì lại nghe anh hai hắng giọng cười lớn "Bóng nhỏ Tiểu Miên của anh,
Dương Chi Hồng không có dạy em dục vọng của đàn ông một khi bị khơi lên nhất định
phải tìm người diệt xuống sao?" Nói xong ôm cô sải bước nhanh chóng trở về
phòng.
Cô vẫn
còn chưa từ bỏ ý định, ra sức giùng giằng, "Anh hai. . . . . . Bình tĩnh một
chút. . . . . . anh không phải người dễ xúc động như vậy . . . . . ."
Anh hai
thân mật hôn môi cô một cái, vẻ mặt đắc ý, "Bảo bối ngoan, xúc động của
anh là hạnh phúc của em nha. . . . . ."
Kháng
nghị không có hiệu quả, lập tức chấp pháp ngay tại chỗ.
"Bảo
bối, em thật ngọt a!" Quả nhiên thủ pháp xé rách quần áo của anh hai rất
nhanh chóng, khó trách Dương Chi Hồng nói đàn ông thú tính luôn lớn hơn lý
tính.
Cô nâng
chân, nhích người đến góc phía bên kia giường lớn, kéo lấy cái mền che đi thân
thể trần truồng của mình, kêu lên: "Anh hai, chúng ta có gì cứ nói ra với
nhau là được rồi, cần gì phải trần truồng vật lộn! Hơn nữa, quân tử động khẩu
không động thủ, anh cần gì vì loại tiểu nhân nho nhỏ như em đây mà chấp nhất
chuyện nhỏ nhặt!"
Anh hai
nghe vậy, tạm buông cô ra, con ngươi đen nhánh khẽ nheo lại, giống như đang ảo
não trầm tư. Cảm giác có ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người cô, cô thức thời
ôm chặt thân thể yếu