
chắc chắn điều
gì nhướng mi, "Anh hai, anh đang ghen sao!"
Lời nói tràn đầy tự tin cùng đắc ý hoàn toàn không che dấu một chút nào. Trời cao minh giám, cô cũng chỉ muốn lên mặt một chút xíu thôi.
Gương mặt tuấn tú của anh hai mỉm cười nói cương, ngay sau đó vươn tay
ra ngắt lỗ mũi của cô, "Miên Miên, em rất đắc ý sao? Quả nhiên chỉ trong một năm ngắn ngủi, Dương Chi Hồng liền đem đứa nhỏ nhút nhát nuôi đủ
lông đủ cánh. Xem ra con cọp không phát uy, em lại cho anh là mèo bệnh."
Bàn tay giương lên, vững vàng ôm cô tới trong ngực.
Cô thấy sắc mặt anh hai không có chút nào là thiện ý, thức thời làm như
rất nhu thuận, "Anh hai. . . . . . Anh muốn làm gì?"
Anh hai tà nịnh cười một tiếng, "Dương Chi Hồng chẳng lẽ không dạy cho
em biết, đừng cố gắng khiêu chiến quyền uy của một người đàn ông sao?
Cái giá này rất cao, không phải một quả bóng nhỏ có thể gánh vác nổi đâu ."
Đang nói chuyện, con ngươi đen như mực của anh hai như một mảnh mờ mịt
sâu không thấy đáy, đột nhiên cô có một loại dự cảm cực kỳ không tốt, cổ họng cô không khỏi rung động cầu xin tha thứ: "Anh hai, Miên Miên biết
sai rồi. . . . . .
Miên Miên về sau không dám. . . . . ."
Anh hai nghe vậy ngừng bước chân lại, bộ dạng phục tùng, làm như đang
trầm tư suy tính xem có nên tha cô một mạng hay không. Đang lúc trái tim nhỏ tâm thần bất an thì lại nghe anh hai hắng giọng cười lớn "Bóng nhỏ Tiểu Miên của anh, Dương Chi Hồng không có dạy em dục vọng của đàn ông
một khi bị khơi lên nhất định phải tìm người diệt xuống sao?" Nói xong
ôm cô sải bước nhanh chóng trở về phòng.
Tỏ tình
Sự thật chứng minh, anh hai cho tới bây giờ không phải là người dễ dàng
để người khác xếp đặt .
Nhìn người đàn ông dương dương đắc ý tuỳ tiện nằm trên giường yêu quý
của cô, cô kinh ngạc, "Chị Hồng không phải sắp xếp phòng cho anh rồi
sao?"
Anh hai nhe răng cười một tiếng, bộ dáng như côn đồ, khuôn mặt mưa rào
sấm chớp như trong Mộ Dung Vân vậy.
Cô ngoan ngoãn nằm lên giường, thôi, anh hai là lão Đại, tùy anh.
Anh hai nâng cằm của cô lên, "Thế nào, Miên Miên. Bộ dáng của em sao
giống như đang bất mãn vậy hả ?"
Trời ạ, cô nào dám a! Đại lão gia anh nói cái gì chính là cái đó đi!
Tiểu nhân vật như cô đây không dám ý kiến, nào dám nhổ răng cọp a!
Anh hai cười như không cười, ỷ mạnh đi tới chế trụ eo của cô, đầu nhẹ
nhàng đưa tới, "Miên Miên, em nghĩ muốn anh sao?"
"Oa. . . . . ." Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn vẻ mặt lười biếng, anh
hai dựa vào cô như một con sư tử ưu nhã, cười nói: "Anh hai, anh đang
làm nũng sao?"
Thân thể anh hai cứng đờ, nhẹ nhàng ôm lưng của cô, từ từ xiết chặt,
giọng nói lại vạn phần dịu dàng, "Miên Miên thích anh như vậy sao?"
Trong lòng cô một hồi ngọt ngào, không khỏi cười hắc hắc, quay đầu ôm cổ anh hai, tiến tới gương mặt bóng loáng kia mà khẽ hôn, "Thích, rất là
thích. . . . . ."
Anh hai đuổi theo môi anh đào của cô, nhẹ nhàn hôn, "Thích nhiều bao
nhiêu?"
Cô nâng đầu, đi theo môi lưỡi anh hai không ngừng quấn quanh, "Rất là
thích, thích nhất. . . . . ."
"Yêu thích cái gì của anh ?" Anh hai cười đến thỏa mãn, tiếp tục truy
vấn.
"Rất thích, thích cái mặt anh tuấn của anh hai, thích khóe miệng khiêu
gợi của anh hai, thích sống mũi thẳng tắp của anh hai, thích ánh mắt tà
khí nguy hiểm của anh hai. . . . . ."
Vừa nói xong, cô vừa ở trên khuôn
mặt anh tuấn của anh hai ấn xuống một cái hôn khẽ .
"Vậy. . . . . ." Anh hai chợt tà mị cười một tiếng, nắm tay của cô liền
kéo về phía đang ngang nhiên nóng bỏng bên dưới mà vuốt, "Như vậy còn nó thì sao? Thích không? Mang cho em vô hạn vui vẻ, để cho em đạt vô số
lần cao triều, bảo bối em thích không?"
Cô bị động tác tà nịnh của anh hai làm mắc cỡ đến hai má đào đều ửng đỏ, tay không tự giác rụt về phía sau, toàn thân cũng dâng lên một cỗ cảm
xúc dậy sóng quen thuộc.
Anh hai đem thay đổi của cô thu vào trong mắt, bàn tay vững vàng nắm lấy eo nhỏ của cô, không cho cô trốn thoát, ánh mắt nóng bỏng kia giống như muốn đem cô thiêu đốt thành một mảnh.
"Đừng. . . . . ."
"Đừng cái gì hả?"
"Anh hai, anh mới làm một lần rồi!"
"Vậy anh làm luôn phần ngày mai!"
"Ngô. . . . . . Anh lừa người. . . . . .
Em không tin anh!"
". . . . . ."
Kháng nghị vẫn không có hiệu quả, anh hai đã lấn người đi lên, rút đi
chướng ngại cuối cùng trên người cô.
Sau đó màn giường rơi xuống, bên trong là một cảnh xuân ý vô hạn.
Năm này, mùa đông tuyết phủ trên núi xung quanh sơn trang hoa hồng không tan. Cô không biết có phải vì nguyên do này hay không, mà anh hai không có cơ hội xuống núi, cho nên anh hai cùng Lăng Thịnh đều giống như
người không có việc gì, ngày ngày không phải cưỡi ngựa thì đi ngâm mình
trong ôn tuyền, ngay cả việc rãnh rổi đi chọc người bị thương Tần Nhật
Sơ cũng là chuyện thường ngày.
"Ơ, đây không phải là Tần Đại tổng tài của chúng ta sao?
Làm sao rồi,
thân thể còn cường tráng chứ?"
"Cám ơn Lăng thiếu gia quan tâm, tôi không có sao!"
"Nếu không sao rồi, cũng đừng ở trước mặt Miên Miên giả bộ đáng thương,
tranh thủ sự đồng tình!"
"Vậy thì thế nào? Diệp